Nghe thấy tin này, Từ Hoàng Hậu vốn nên vui mừng, nhưng mà không biết tại sao, bà lại càng có cảm giác bất an.
Vung tay áo lên cho cung nữ báo tin lui ra, Từ Hoàng Hậu nói: “Biết rồi, đi xuống đi.”
Trong điện lần nữa trở lại yên tĩnh, Từ Hoàng Hậu đưa tay vuốt vuốt mi tâm, như là có chút mệt mỏi.
Mai cô cô bưng tới cho bà một ly nước trà: “Nương nương, uống một ngụm trà trước.”
“Để đó đi, bây giờ bổn cung không muốn uống gì cả.”
Mai cô cô biết trong lòng Từ Hoàng Hậu lo lắng cái gì, bà ta đặt trà xuống, nói.
“Nương nương, nếu không nô tỳ đến thiên lao nhìn xem, xác định Tô Diễm này đến cùng đã chết hay chưa.”
Trong ánh mắt Từ Hoàng Hậu có ánh sáng âm u: “Cái này, chỉ sợ là không ổn lắm, bây giờ chúng ta đúng lúc đặt mình bên ngoài, nếu như dính vào, sợ là sẽ chọc đến mầm họa.”
“Nương nươnng, người là người đứng đầu lục cung, Tô Diễm là con dâu trên danh nghĩa của người, nàng ta hại phi tần, trở thành tù nhân, lại chết ở địa lao, nương nương phái người đi dò xét, có cái gì không thể?”
Nghe Mai cô cô nói như vậy, Từ Hoàng Hậu cũng hiểu là mình nghĩ nhiều, Tây Nguyệt Hoàng Đế ở trên triều đình công việc bề bộn, bản thân mình ở trong cung, về lý nên chia sẻ với hắn, cho dù bị truyền đi bà cho người đến thiên lao, nghĩ lại cũng sẽ không ai nói bậy bạ.
Nghĩ một chút, Từ Hoàng Hậu vẫn là gật đầu.
“Được, ngươi giúp bổn cung đi xem xem, nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Vâng, nương nương yên tâm, nếu như Tô Diễm vẫn còn một hơi, nô tỳ cũng vừa lúc cho nàng ta…” Nói xong, Mai cô cô làm động tác cắt cổ, trong mắt đều là âm tàn.
Một lúc sau, thiên lao.
Mai cô cô đuổi mấy người cai ngục đi, chỉ dẫn theo một người vào trong nhà giam, trực tiếp đi đến phòng giam giữ Thất hoàng tử phi.
Nhìn nữ tử nằm trên giường đó, Mai cô cô nhíu mày.
Không phải nói đã chết rồi sao? Sao vẫn còn nằm ở đây…
Bà ta nghiêng đầu, nhìn cai ngục duy nhất bên cạnh hỏi.
“Nương nương nhà chúng ta bảo ta đến xem Thất hoàng tử phi, không biết hoàng tử phi bây giờ thế nào?”
Cai ngục nhìn quanh, sau đó cẩn thận bước lên nói bên tai Mai cô cô. . truyện đam mỹ
“Mai cô cô người có chút không biết, ngày hôm qua có người đầu độc Thất hoàng tử phi.”
Mai cô cô giả vờ kinh hãi: “Cái gì, lại có chuyện như vậy!”
“Đúng vậy, nhưng mà cũng may, kịp thời cứu lại, nếu không, chỉ còn lại một hơi không biết có thể còn sống được hay không.”
Ánh mắt Mai cô cô lập lòe, thầm nghĩ thật sự bị bà ta đoán đúng rồi, nữ nhân này là tai họa lưu ngàn năm, thật sự không dễ chết.
Sau đó, bà ta nhếch môi cười.
“Đến, ngươi mở cửa phòng giam ra, ta vào xem thất hoàng tử phi thế nào, cũng dễ trở về bẩm báo về nương nương chúng ta.”
“Cái này…sợ là không tốt lắm.” Cai ngục vẫn có chút chần chừ.
Mai cô cô lại lạnh lùng nói.
“Sợ cái gì, nàng ta đã như vậy rồi, mở phòng giam rồi còn có thể chạy sao?”
Cai ngục đến cùng chỉ là một nô tài trông giữ, nào đâu chọc nổi vào Mai cô cô, cho nên chỉ có thể lấy chìa khóa xuống cho bà ta.
Ngay lúc nhận được chìa khóa, trong mắt Mai cô cô lập tức lộ ra sát ý.
Mà bà ta không biết là, trong một góc tối nào đó, Tô Diễm đã sớm nhìn hết màn này trong mắt.
Khóe miệng Tô Diễm cong lên một nụ cười lạnh, có vẻ đứng xem cuộc vui.
Xem đi, cá thật sự mắc câu rồi.