• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng xương vỡ vụn trong dự đoán cũng không vang lên ngay lập tức.



Bởi vì cùng lúc đó, có một người nhào tới trước mặt Tô Diễm, vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đã ôm lấy chân của Hắc Ưng.



“Thất hoàng tử phi, ngươi đi nhanh đi!”



Lại là Lục thị!



Vào thời khắc mấu chốt, lại là Lục thị cứu cô.



Cho dù Tô Diễm có máu lạnh đến đâu đi nữa, lúc này hai mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên.



“Từ phu nhân, ngươi..."



Lục thị quay đầu lại nhìn, dốc chút sức lực cuối cùng của mình mà nói với cô: “Thất hoàng tử phi, ngươi đi nhanh đi, nhanh đi, nhớ kỹ lời nói trước đó của ta, ta... tạ ơn ngươi.”



Lục thị vừa nói dứt lời, Hắc Ưng liền nâng cái chân còn lại lên đạp một đạp vào sau lưng nàng ta.



“Đại phu nhân, ban đầu ta cũng không muốn phải lấy mạng của ngươi, nhưng mà ngươi vẫn cứ không khôn ngoan như cũ, vậy thì ta chỉ đành xử lý ngươi thay tướng gia thôi.”



Nói xong, lại giẫm thêm một đạp.



“Phốc!” Máu tươi tuôn trào từ trong miệng Lục thị, thân thể nàng ta dần dần bất lực, nhưng mà ngay cả như vậy nàng ta vẫn ôm chân của Hắc Ưng rất chặt.



Vẫn còn đang nói câu đó.



“Thất hoàng tử phi trốn nhanh đi.”



Hai mắt Tô Diễm nhắm nghiền, ép nước mắt long lanh bên khóe mắt trở về.



Hai tay siết chặt thành nắm đấm, yên lặng nói với Lục thị.



Ngươi yên tâm đi, chuyện mà ta đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ làm được.



Sau đó, cô quay người lại, lại chém hắc y nhân tập kích cô một đao, sau đó rời khỏi. Không ngờ là chẳng biết từ lúc nào, ở phía sau lại có thêm một đám hắc y nhân xuất hiện trực tiếp chặng đường lui của cô.



Tiếng cười cổ quái của Hắc Ưng liền truyền đến trong đêm tối, lại càng quỷ dị hơn: “Ha ha, ngươi cho rằng tối nay mình thật sự có thể chạy trốn à? Không ngại nói cho ngươi biết, bốn phía quanh đây đã bị người của bọn ta bày thiên la địa võng, cho dù ngươi có là Đại La Kim Tiên thì cũng khó mà thoát một kiếp.”



Hắc Ưng nói xong, cúi đầu căm ghét nhìn thoáng qua Lục thị cứ ôm chặt lấy chân của hắn không chịu buông.



Sau đó cắn răng một cái, cầm lấy đại đao của hắc y nhân ở bên cạnh đâm một nhát xuống lưng của Lục thị.



Phập!



Là âm thanh vũ khí cắm vào da thịt, trong đêm tối kinh khủng đến thế, khiến người ta sợ hãi.



Tô Diễm bỗng chốc quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt của Lục thị chậm rãi nhắm chặt, dường như lúc này lòng của cô đều đang run rẩy.



Đây chính là kết cục của vật hy sinh và những kẻ quyền quý?



Giống như cô, nếu như cô không chống lại những người đó, kết quả của sẽ như vậy có đúng không?



“Từ phu nhân... Từ phu nhân..."



Không có câu trả lời, bởi vì Lục thị đã không còn hơi thở, tay của nàng ta chậm rãi rũ xuống, tàn lụi như thế.



Hắc Ưng hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là kết cục cho việc phản bội tướng gia.”



Nói xong, hắn tàn nhẫn đá thi thể của Lục thị qua một bên, sau đó đụng vào cây.



Tiếp theo, hắn lại nhìn Tô Diễm đang bị đám hắc y nhân bao vây chính giữa.



“Kế tiếp, người chết chính là ngươi...". ngôn tình tổng tài



Hắc Ưng nói dứt lời, cũng không biết có hai người xuất hiện từ đâu, trên người của bọn họ cũng mặt toàn là màu đen, nhưng mà rõ ràng là hai người đó không giống với đám thủ hạ hắc y nhân, đặc biệt là trong tay bọn họ có vũ khí trông vô cùng đặc biệt.



Giống như là xích sắt, nhưng mà đâu xích sắt lại có một quả cầu sắt to.



Bọn họ cầm lấy xích sắt quăng về phía Tô Diễm, tốc độ nhanh chóng căn bản không cho Tô Diễm có hành động, dây xích sắt trực tiếp quấn vào hai cánh tay của cô.



Sau đó, kéo một cái.



Răng rắc!



Lúc này, Tô Diễm chỉ cảm thấy xương cốt của mình muốn bị dây xích sắt này kéo gãy.



Cô ngẩng đầu đau đớn kêu to.



“A!”



Sâu trong khu rừng rậm phía sau, nam tử đứng trên vách núi bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt có ánh sáng màu bạc lướt qua.



Ở bên cạnh có người hỏi, giọng nói vội vàng.



“Chủ tử còn không chịu cứu ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK