Một vật thể không xác định đã bị ném ra khỏi phòng, và đập vào gốc cây bên ngoài!
Tô Diễm lo lắng Tiêu Kì Lăng xảy ra chuyện gì nên không quan tâm đến chuyện khác, chạy nhanh tới, ai ngờ lại gần nhìn xuống mới nhận ra người bị ném ra ngoài thế mà lại là cô Tiêu Đào mới nãy.
Sở dĩ vừa rồi Tô Diễm không nhận ra là bởi vì lúc này, quần áo của Tiểu Đào thì rách rưới, trên mặt cơ man là mụn đỏ, đầu tóc rối bù, nào còn dáng vẻ yêu kiều thướt tha mới nãy. Truyện Điền Văn
Thấy vậy, Tô Diễm không khỏi nhíu mày.
“Ai đã làm ngươi ra nông nổi này.”
Tiểu Đào không trả lời câu hỏi của Tô Diễm, bởi vì đôi mắt của nàng ta lúc này trống rỗng, dường như mất hồn mất vía.
“Ma... là ma... Á Á Á, cứu với!”
Ngay sau đó, Tiểu Đào bắt đầu rống to, tứ chi cào bới lung tung trên mặt đất, cả người như phát điên lên.
Động tĩnh bên này không nhỏ, nhanh chóng thu hút những người khác, Lý quản gia dẫn người tới, nhìn thấy khung cảnh như vậy, sắc mặt thay đổi liên hồi.
“Hoàng Tử Phi, có chuyện gì vậy?”
Tô Diễm liếc nhìn Lý quản gia, cô cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng muốn biết nguyên nhân, e rằng chỉ có người trong phòng mới biết được.
Cô bĩu môi nói: “Nàng ta điên rồi, mang đi đi.”
Lý Quản gia dạ vâng, Tô Diễm dường như nhớ ra điều gì đó, và nói thêm.
“Mà này, đừng làm tổn thương tính mạng của nàng ta, chỉ cần giam giữ và trông chừng nàng ta là được.”
“Vâng, hoàng tử phi.”
Sau khi Lý quản gia và những người khác đưa Tiểu Đào đi, Tô Diễm hít một hơi thật sâu và đi về phía Tiêu Kì Lăng ở.
Cô vừa định bước vào cửa, một người vụt tới trước mặt cô, trong tay cầm một cây gậy dài chỉ thẳng vào mũi cô, lớn tiếng quát!
“Yêu quái! Đánh yêu quái!”
Tô Diễm nhìn kỹ hơn, mới nhận ra người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chính là Tiêu Kì Lăng.
Lúc này, Tiêu Kì Lăng đang mặc một mớ quần áo kỳ quái, như thể hắn đã mặc hết quần áo trong tủ quần áo lên người, trước ngực có treo một tấm biển gỗ, giống như áo giáp, tay thì cầm gậy, có vẻ là vũ khí của hắn.
Thêm vào mấy câu “Đánh yêu quái”, và mới nãy hắn nói với cô, về cơ bản Tô Diễm đã đoán được chuyện vừa rồi...
Tuy nhiên, vừa rồi khi Tiểu Đào bị ném ra ngoài, với tốc độ và sức mạnh như vậy, không giống như được thực hiện bởi một kẻ ngốc như Tiêu Kì Lăng.
Tiêu Kì Lăng không quan tâm đến sự nghi ngờ trong mắt Tô Diễm lúc này, hắn nhìn thấy nương tử nhà mình thì mắt liền sáng lên, nhanh chóng kéo Tô Diễm vào.
Hai người ở sau cánh cửa, Tiêu Kì Lăng thì thầm với cô.
“Nương tử ơi, mau trốn đi, nói cho nàng biết, bên ngoài có một nữ yêu quái, mới nãy bị ta đánh chạy mất dép rôig, không biết còn tới nữa không!"
Khi kẻ chuyện này, khuôn mặt Tiêu Kì Lăng tràn đầy nghiêm túc, như thể chuyện này thực sự xảy ra.
Tuy Tô Diễm vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng bị người trước mặt làm cho buồn cười, cô cúi đầu thở dài nhìn nước trà và điểm tâm vương vãi dưới đất do Tiểu Đào mang tới.
“Đừng sợ, vừa rồi không phải yêu quái bị chàng đuổi đi rồi sao? Không có yêu quái nữa đâu.”
Tiêu Kì Lăng hoàn toàn tin lời của nương tử, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn ngáp một cái, nói là buồn ngủ, liền dựa vào tháp nhỏ ngủ thiếp đi.
Thấy hắn đã mệt mỏi như vậy, Tô Diễm nghĩ chắc hắn đã kiệt sức vì phải “Đánh yêu quái” vừa rồi nên đành bất lực lắc đầu, kéo chăn bông bên cạnh lên đắp cho hắn rồi đóng cửa lại.
Lúc cô quay lại, ánh cười trong mắt Tô Diễm đã biến mất, cô nhanh chóng đến tìm Lý quản gia.
Lý quản gia biết Tô Diễm tới thẩm vấn Tiểu Đào, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Hoàng Tử Phi…”
Tô Diễm nheo mắt lại: “Làm sao vậy, Tiểu Đào đâu?”
“Hoàng Tử Phi, Tiểu Đào vừa... chết rồi.”