Ngược lại Từ Chiêu Chiêu trước khi rời đi, hung dữ nói với Lục thị một câu.
“Chị dâu, muốn người khác đừng biết trừ khi đừng làm, đợi đó, ta nhất định sẽ tìm thấy bằng chứng ngươi có lỗi với đại ca của ta! Hừ!”
Nhìn bóng lưng Âu Dương thị và Từ Chiêu Chiêu rời đi, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta vội vàng dẫn Tô Diễm vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Lạc công tử…a, bây giờ nên gọi ngươi là Lạc cô nương?” Lục thị thử thăm dò hỏi.
Chuyện đã đến bước này, Tô Diễm đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục giấu chuyện này nữa, cô cười, nói với Lục thị.
“Không sai, ta là nữ nhi, sở dĩ nữ cải trang nam cũng là vì bên ngoài hành sự, thân nữ nhi thực sự không an toàn cũng không thuận tiện, lúc trước giấu phu nhân, phu nhân đừng giận.”
Lục thị cúi đầu cười, nhân tiện đè nén sự mất mát và ảm đạm lóe lên trong đáy mắt.
“Sao có thể chứ, hôm nay suýt nữa đã hại Lạc cô nương rồi.”
Nói đến điều này, thật nực cười, trước đó, nàng ta đã bị dáng vẻ nam nhi của cô gái này…còn may vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn được, nếu không sẽ là một trò cười lớn.
Ngược lại, Tô Diễm không biết bởi vì gần đây chung sống với nhau, Lục thị có cuộc sống phu nhân không được hài hòa, đã nảy sinh tình cảm khác với mình.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một cây trâm trên búi tóc của Lục thị, cây trâm kia trông có vẻ như là một cây trâm bình thường, nhưng Tô Diễm vẫn chú ý đến điểm không đúng của cây trâm bạc này.
“Phu nhân, có thể cho ta xem cây trâm này một chút không.”
Lục thị sững sờ, sau đó vẫn lấy chiếc trâm trên đầu xuống đặt lên bàn.
“Lạc cô nương, mời xem.”
Tô Diễm cầm cây trâm bạc lên, nhìn trên nhìn dưới một lượt, sau đó ngửi ngửi.
Lục thị nhìn hành động này của Tô Diễm, đột nhiên có chút căng thẳng, nàng ta hỏi: “Lạc cô nương, cây trâm bạc này có vấn đề gì sao?”
Tô Diễm không trả lời Lục thị, mà lấy cốc trà ở trên bàn, đổ một cốc nước lạnh, sau đó nhúng phần ngọn của cây trâm vào trong nước.
Cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy trong cốc nước trắng bị cây trâm bạc nhúng vào, từng sợi màu đen không hiểu là cái gì từ đầu cây trâm bạc chảy ra.
Lục thị lập tức đứng dậy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Cái này…cái này là gì! Là độc sao?”
Khóe miệng Tô Diễm lạnh lùng nhếch lên, ném cây trâm bạc lên bàn, dùng khăn lau tay.
“Phu nhân, người hạ độc người cũng xem như là thông minh, không ra tay từ đồ ăn. Nhưng có một câu ta vẫn muốn hỏi người, cây trâm bạc này người có thường cài không?”
Lục thị vẫn chưa trả lời, tì nữ ở bên cạnh đã thay nàng ta trả lời.
“Cây trâm bạc này là mẫu thân nhà mẹ của phu nhân chúng tôi tặng khi phu nhân xuất giá, phu nhân vẫn luôn mang theo bảo bối này, cho dù là lúc nào, tham gia yến tiệc, ngoại trừ lúc ngủ sẽ lấy xuống, về cơ bản ngày nào cũng sẽ cài.”
Tô Diễm nghe thấy vậy, trong ánh mắt lóe lên tia giễu cợt, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, sau đó gật đầu: “Lượng độc trong cây trâm này không lớn, nhưng về lâu về dài, theo thời gian, quả thật sẽ thành đòn chí mạng với sức khỏe của phu nhân.”
Lục thị nghe đến đây, sắc mặt càng tái nhợt: “Lạc cô nương, vậy phải làm sao, ta đã cài cây trâm bạc này rất lâu rồi, có phải là không thể chữa được!”
“Không, có thể chữa được, chỉ là…” Tô Diễm nói, câu nói lại đột nhiên dừng lại.
Lục thị càng lo lắng.
“Lạc cô nương, ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”