Lý quản gia giết người?
Còn bị nhốt vào trong Phủ Kinh Triệu!
Tô Diễm nghe xong lời nói của tên bụi đời kia, ý nghĩ đầu tiên đương nhiên là không tin.
"Còn nói bậy, có tin ta cắt bỏ đầu lưỡi của ngươi không."
Tên bụi đời nhìn ra được Tô Diễm không phải nói đùa, cùng với đồng bọn lui về sau mấy bước, nuốt nước bọt nói: "Ngươi, ngươi không tin thì tự mình đi hỏi đi, chính là chuyện sáng hôm nay."'
Tô Diễm nhìn chằm chằm vào bọn lưu manh này, trong lòng đã tự có suy đoán về chuyện này, sau đó nắm chặt tay Tiêu Kì Lăng, xoay người rời đi.
"Đi!"
Về đến phủ Thất hoàng tử, Tô Diễm trấn an Tiêu Kì Lăng một hồi lâu, lại sai người chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm rửa thay quần áo, lúc này mới tìm đến người trong phủ, hỏi thăm chuyện Lý quản gia.
Hoắc Hương là người đầu tiên đứng ra, vẻ mặt có chút hoang mang: "Hoàng tử phi, nô tỳ chỉ biết là sáng nay Lý quản gia đi ra ngoài tìm người, cũng không biết chuyện ông ấy bị bắt giam, có phải là mấy tên lưu manh đó nói hưu nói vượn không."
Tô Diễm chỉ là xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay, đây là lúc cô cầm bọc hành lý lên phát hiện, đặt cùng với lương khô, cũng không biết là Phượng Hàn Miên là cố ý hay vô tình để lại.
Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc trong tay, không nói gì.
Tiêu Kì Lăng bên cạnh cảm thấy trong phòng áp suất thấp, cũng không dám làm ầm ĩ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gặm điểm tâm không nói lời nào.
Lúc này, bên ngoài đã có người đã trở lại, đã gã sai vặt Tô Diễm phái ra ngoài nghe ngóng.
Gã sai vặt đầu tiên là quỳ trên đất, vẻ mặt kinh hãi: "Hoàng tử phi, nô tỳ đã nghe được. Lý quản gia thật sự bị nhốt trong địa lao Phủ Kinh Triệu, nói là lúc ở cửa phủ Triệu Kinh báo quan thì đụng phải công tử nhà Vương viên ngoại, hơn nữa còn giết lầm người, cho nên..."
Giọng của gã sai vặt càng lúc càng thấp, đến sau cùng căn bản không còn nghe được nữa.
Mà bên cạnh, sắc mặt của Tô Diễm càng lúc càng tối.
Chỉ nghe đùng một cái!
Cô để nhẫn ngọc lên bàn, sau đó đứng lên.
Hoắc Hương lúc này đi theo, hỏi: "Hoàng tử phi, người đây là muốn đến Phủ Kinh Triệu sao?"
Tô Diễm nhẹ xùy một tiếng, đáy mắt đầy vẻ khinh thường.
"Mấy người làm quan này có ai mà không rắn chuột một ổ, quan lại bao che cho nhau, đến chỗ đó để làm cái gì!"
Cô không tin Lý quản gia mới sáng sớm đang yên đang lành đi báo án, lại đụng phải một phú gia công tử không nói, lại còn "xúc động" giết nhầm người ta.
"Vậy...vậy hoàng tử phi, người đây là muốn đi đâu?" Hoắc Hương nghi hoặc hỏi.
Ngay cả Tiêu Kì Lăng ở một bên cũng đi đến, đáng thương kéo vạt áo của Tô Diễm: "Nương tử à, nàng đi đâu vậy, ta cũng muốn đi, ta không bao giờ rời xa nàng nữa."
Tô Diễm quay đầu, nhìn Tiêu Kì Lăng, sự lạnh lùng trong đáy mắt dần dần bị ôn hòa thay thế: "Ngoan, ta đi ra ngoài làm việc, xong việc sẽ quay về."
Nói xong, cô cũng không quan tâm đến biểu tình khó chịu thế nào của Tiêu Kì Lăng lúc này, quay đầu cho Hoắc Hương một ánh mắt, ý bảo Hoắc Hương trông kỹ Tiêu Kì Lăng.
Rồi sau đó lại xoay người đi gấp, như là nghĩ đến cái gì, lại cầm lấy nhẫn ngọc trên bàn nhét vào trong ngực.
Sau đó Tô Diễm quay về phòng, cửa mở ra lần nữa thì trên người cô đã thay một bộ nam trang đơn giản.
Cô ra ngoài đương nhiên không phải đến Phủ Kinh Triệu, mà là đến nhà của Vương viên ngoại, sau khi ra khỏi phủ rẽ vào mấy con đường, thì đến nơi.
Đứng ở trên phố, Tô Diễm ngẩng đầu, nhìn bảng tên Vương giả treo cờ trắng, cùng với cửa chính đóng chặt, ánh mắt nghiêm lại.
"Kỳ quái, phủ đệ lớn như vậy vừa mới có người chết, không làm tang lễ thì thôi, còn đóng cửa chặt như vậy, chẳng lẽ là có mờ ám..."