“A, hoàng tử phi hả? Người ấy... hình như là người ấy đã đi xem cửa hàng rồi.”
Lý quản gia nghi ngờ cau mày: “Là vậy à, nói mới nhớ, gần đây hoàng tử phi thường xuyên ra bên ngoài, đều nói là đi xem cửa hàng, thật sự như vậy ư?”
Đúng là trong số đồ cưới mà Tô Diễm đòi từ Vũ An Hầu phủ có rất nhiều cửa hàng ở kinh thành, nhưng mà muốn đi xem cửa hàng thì cũng không cần phải vội vã gấp gáp như thế.
Hoắc Hương gật đầu như giã tỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, thật sự là như thế.”
Lý quản gia nhìn thoáng qua Hoắc Hương, cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì khác.
“Đi đi, làm việc nhanh đi.”
Hoắc Hương như trút được gánh nặng nhanh chân trở về hậu viện.
Vốn dĩ cho rằng Tô Diễm sẽ trở về trước khi trời tối, ai mà biết được trời đã về đêm mà vẫn không thấy Tô Diễm đâu.
Rốt cuộc, Hoắc Hương cũng đã bắt đầu sốt ruột, trong đầu nhớ lại câu nói trước khi Tô Diễm đi.
“Nếu như trước tối mà ta còn chưa trở về thì ngươi đi đến phủ tam hoàng tử tìm tam hoàng huynh.”
Nghĩ đến đây, Hoắc Hương không dám tiếp tục chậm trễ, thừa dịp vất vả lắm Tiêu Kì Lăng mới ngủ thiếp đi, nàng ta lặng lẽ rời khỏi từ cửa sau phủ thất hoàng tử đi đến phủ tam hoàng tử.
Chờ đến lúc Hoắc Hương đi đến cửa phủ tam hoàng tử thì đã là chuyện của một canh giờ sau, nha đầu này đi không quen đường, với lại lúc này là buổi tối, có thể tìm đúng phương hướng cũng thật sự không dễ dàng.
Nàng ta bước lên, vội vàng gõ cửa.
“Có ai không? Xin hỏi có ai không?”
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, lúc Hoắc Hương cho là không có người nào trả lời mình, rốt cuộc cũng có người mở cửa cho nàng ta.
Người đến là một nam tử ăn mặc như tên sai vặt, mở cửa ra một nửa khe hở, vừa ngáp vừa nói với Hoắc Hương ở bên ngoài.
“Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt còn kêu gào, phiền chết đi được.”
“Xin hỏi tam hoàng tử có đây không, ta có việc gấp cần tìm ngài ấy.”
Tên canh cửa mở mắt nhìn Hoắc Hương, lập tức nhíu mày.
“Ngươi là ai, tìm tam hoàng tử của bọn ta làm gì?”
“Ai nha, cầu xin ngươi đó, mau giúp ta truyền lời đi, ta cho bạc mà, nhìn nè.” Nói xong, Hoắc Hương lấy một thỏi bạc từ trong ống tay áo, trong nháy mắt làm cái tên canh cửa sáng đến mù mắt.
Tên canh cửa vừa nhìn thấy bạc, trong nháy mắt cơn buồn ngủ liền biến mất một nửa, lúc này giật lấy bạc ở trong tay Hoắc Hương, còn cắn một cái, sau đó cười hì hì nói.
“Được rồi, ngươi chờ ở đây đi, để ta đi bẩm báo một tiếng.”
Nói xong, tên canh cửa cạch một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi vào cửa lại cười trào phúng với tên canh cửa ở bên cạnh.
“Đúng là một nha đầu ngu ngốc, hai huynh đệ chúng ta cầm số bạc này đi uống rượu thôi.”
“Ngươi không đi truyền tin hả?”
Tên canh cửa nở nụ cười âm trầm.
“Nói ngu ngốc cái gì vậy, bây giờ tam hoàng tử không có ở trong phủ, chúng ta đâu có biết tam hoàng tử đi đâu đâu, có thể truyền tin cái gì chứ? Ha ha, đi đi đi, đừng có quan tâm tới tiểu nha đầu này làm gì, chúng ta đi uống rượu thôi.”