Là giọng nói của một nữ tử xa lạ, Tô Diễm dám chắc cho dù là nguyên chủ hay là mình thì cũng chưa từng nghe thấy giọng nói này.
Cô ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy trước giường hàn ngọc có từng làn sương mù bốc lên, có một nữ tử bạch y đang đứng đấy, khí chất độc nhất vô nhị, trên mặt còn mang theo một cái mặt nạ màu xanh nhạt.
Trong nháy mắt nhìn thấy mặt nạ, cô liền nhớ tới một người vào đêm tối đẫm máu ấy.
Trong lúc nhất thời, cô liền nhanh chóng nhớ lại câu nói của Hắc Ưng, rằng hắn sẽ không buông tha cho phủ thất hoàng tử, không buông tha cho Tiêu Kì Lăng... Tô Diễm chớp mắt, trên mặt đều là lo lắng và sốt ruột, sau đó lại nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy ở đây trông giống như là hang động.
“Đây là đâu vậy?”
Giọng nói câu nữ tử bạch y lại truyền đến, vô cùng lạnh lẽo, xem ra là người này là một mỹ nhân lạnh lùng.
“Đây là Phiêu Miểu Phong Linh Tịch động.”
Phiêu Miểu Phong Linh Tịch động?
Tô Diễm suy nghĩ, cuối cùng mới xác định mình chưa từng nghe qua cái tên này.
Lúc này, nữ tử bạch y lấy một bát thuốc đưa cho Tô Diễm.
“Uống đi.”
Tô Diễm khó khăn ngồi dậy, nhìn thoáng qua chén thuốc đó, không khỏi nhíu mày.
“Trong thuốc này có thêm đồ vật kỳ quái gì vậy, sao ta chưa từng nhìn thấy.”
Nữ tử bạch y kéo kéo khóe môi: “Có rất nhiều thứ ngươi chưa từng thấy.”
Nói xong, cũng mặc kệ cô có uống hay không, trực tiếp đặt thuốc xuống bên cạnh Tô Diễm.
Tô Diễm thu hồi tầm mắt, lại nhìn chén thuốc đó, suy nghĩ, vẫn là uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống thuốc xong, cô chỉ cảm thấy vị trí đan điền của cơ thể mình như đang xảy ra biến hóa thầm lặng, nhưng mà biến hóa này quá mức nhỏ bé, đủ để xem nhẹ nó.
Nhìn Tô Diễm uống thuốc gấp gáp như thế, nữ tử bạch y liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhếch môi nhẹ giọng nói.
“Ta biết là ngươi muốn lập tức rời khỏi nơi này rồi trở về kinh thành, nhưng mà đừng có nói là ta không nhắc nhở ngươi, dựa vào tình hình hiện tại của ngươi có thể bước xuống giường là đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói chi là đi đường cưỡi ngựa, nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Lúc này, có một người bước vào từ bên ngoài, nhìn y phục có vẻ là ám vệ, trong tay của hắn còn cầm theo một phong thư, thoạt nhìn như là đến tìm nữ tử bạch y này.
“Liễu cô nương.”
Nữ tử bạch y lạnh lùng ừ nhẹ một tiếng, sau đó liếc nhìn Tô Diễm giống như là đang cảnh cáo cô đừng có lộn xộn, rồi lại quay người đi ra khỏi hang động.
Nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài động dần dần đi xa, Tô Diễm hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của nữ tử bạch y, cắn cắn môi, còn có ý định thử một lần.
Thế nhưng cô vừa mới bước xuống giường, chân vừa chạm đất, người giống như một cái lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống nền ở dưới đất.
Sắc mặt Tô Diễm tối xuống, thầm mắng một câu đáng chết.
Sau đó, cô phải phí sức chín trâu hai hổ thì mới có thể vịn giường ngồi dậy.
Lúc này, nữ tử bạch y đã trở về, nhìn thấy dáng vẻ Tô Diễm đang ngồi ở trên giường cúi đầu không nói, không khỏi bật cười.
“Xem ra là cô đã thử rồi, tư vị đứng không vững như thế nào?”
Giọng điệu của nữ tử bạch y cực kỳ châm chọc, nhưng mà nàng ta đang nói sự thật.
Tô Diễm nghe vào trong tai, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, lại không biết nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.