“Phụ thân, người nói cái gì vậy, con nghe không hiểu.”
Từ thừa tướng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng bổn tướng đã già cả, mắt đã mù rồi, lỗ tai cũng điếc rồi hả?”
Nói xong, ông ta đột nhiên vỗ bàn.
||||| Truyện đề cử: Hái Hồng |||||
Lục thị hốt hoảng bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Phụ thân, con thật sự không hiểu rõ ý của người.”
Từ thừa tướng chắp tay bước từng bước đi đến trước mặt Lục thị đang quỳ ở dưới đất, híp mắt đánh giá nàng ta, trong đôi mắt dường như có kịch độc.
“Có cần bổn tướng nói rõ số lần và địa điểm gặp nhau của hai người không?”
Lục thị nghe thấy câu nói này của Từ thừa tướng, đột nhiên liền ngẩng đầu lên, trong mắt đều là kinh ngạc.
“Phụ thân, người biết rồi.”
“Đúng vậy, bổn tướng đã biết. Hừ, Lục thị, việc đã đến nước này, ngươi còn có gì để nói nữa.”
“Phụ thân, con..."
Không đợi Lục thị nói xong, Từ thừa tướng lại mở miệng trước.
“Có đều nể tình ngươi gả cho Từ gia nhiều năm như vậy, để làm tròn trách nhiệm của mình, bổn tướng cho ngươi một cơ hội cuối cùng..."
Không ai biết sau đó Từ thừa tướng đã nói gì, chỉ biết lúc Lục thị bước ra từ bên trong thì sắc mặt trắng bệch, người cũng run rẩy lắc lư giống như là mất hồn.
Tỳ nữ bước lên đỡ nàng ta, sờ bàn tay lạnh lẽo của Lục thị, lo lắng nói: “Phu nhân sao vậy, tướng gia gây khó xử cho người à?”
Lục thị thu lại vẻ khác thường trong đôi mắt, lắc đầu với tỳ nữ.
“Ta không sao, trở về đi.”
Đối với những biến cố xảy ra ở phủ thừa tướng, Tô Diễm không biết gì.
Ban đầu cô cho là trong khoảng thời gian này Lục thị sẽ không đến tìm mình nhanh như thế, không ngờ mới trôi qua có bốn năm ngày, Tô Diễm lại nhận được tờ giấy của Lục thị đặt tên con thuyền nhỏ ở Bích hồ.
Mà lần này sau khi Tô Diễm nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, cô lại kinh ngạc.
Cô lưu nội dung trên tờ giấy vào trí nhớ, sau đó tiêu hủy tờ giấy, trong đôi mắt đều là hoang mang.
“Đang yên đang lành, sao lại đổi chỗ.”
Chẳng lẽ... bởi vì lần trước cô đến phủ thừa tướng trong lúc vô tình gây ra động tĩnh không nhỏ, cho nên lần này Lục thị cẩn thận, e dè hơn một chút?
Nghĩ như vậy, Tô Diễm cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, cho nên không hoài nghi gì nhiều, chỉ là để ý hơn.
Trước khi khởi hành, cô nói với Hoắc Hương.
“Nếu như trước tối ta vẫn chưa về thì ngươi đến phủ tam hoàng tử tìm tam hoàng huynh.”
Hoắc Hương nghe thấy lời này của Tô Diễm thì lập tức sợ hãi: “Hoàng tử phi, có chuyện gì vậy, người muốn đi đâu à?”
Tô Diễm nhìn thấy tiểu nha đầu sốt ruột, cô cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng ta: “Nói cái gì đó, bổn hoàng tử phi có thể có chuyện gì được chứ, ngươi ngoan ngoãn làm theo là được rồi.”
Cứ như vậy, Tô Diễm rời khỏi phủ thất hoàng tử, mà cô không biết mình mới vừa đi thì có một bóng người khác ở trong phủ cũng biến mất trong nháy mắt, vô cùng quỷ dị...
Tô Diễm đi đến bên ngoài quán trà đã hẹn với Lục thị, nhưng mà lại không chờ được Lục thị mà chờ được một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa hiên ngang dừng trước mặt cô.
Tô Diễm khoanh trước ngực dựa tường đứng đó, đột nhiên liền cảnh giác, cô đứng thẳng người dậy. Một khắc sau lại nhìn thấy có người khác xốc rèm xe lên, cười nói với cô.
“Lạc cô nương đợi lâu rồi.”
Nhìn người quen trước mắt, Tô Diễm nhẹ nhàng thở ra.
“Hóa ra là Tiểu Phù cô nương.” Tiểu Phù chính là tỳ nữ tâm phúc của Lục thị, thấy nàng ta, đương nhiên Tô Diễm yên tâm hơn nhiều.
Tiểu Phù ra dấu mời cô: “Lạc cô nương, mời lên xe, nô tì đưa người đi gặp phu nhân.”
Tô Diễm cũng không chậm trễ, lập tức lên xe ngựa, nhưng mà không chú ý lúc Tiểu Phù buông rèm xuống thì có ném một ánh mắt quỷ dị với phu xe.