• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục thị vừa nghe, dị thường trên mặt rút đi, lập tức trở nên nghiêm túc.



“Cái gì, lại có chuyện này?”



Giọng Lục thị vừa dứt, tỳ nữ vừa đi đóng cửa lập tức quay lại, biểu cảm có chút cổ quái.



“Phu nhân, nô tỳ lén nhìn trong khe cửa, thấy có người hình như đi về phía chúng ta.”



Tô Diễm ôm ngực cười: “Nhìn đi, vừa rồi theo dõi, bây giờ đã trực tiếp tới cửa rồi.”



Lục thị không bình tĩnh được như Tô Diễm, dù sao chuyện nàng ta lén tìm đại phu, không nói cho người khác biết, cũng không muốn trước khi sự việc được định đoạt đã làm loạn chuyện này.



Bây giờ nghe lời của nha hoàn, liền có chút nôn nóng, vội hỏi.



“Là ai tới?”



“Hình như, là...tứ tiểu thư và tướng phu nhân, phía sau còn đi theo không ít bà tử.”



Lục thị là nữ tử hậu trạch, vừa nghe lời này của tỳ nữ, còn có gì không hiểu sao?



Nàng ta vội nói với Tô Diễm: “Lạc công tử, mau, ngươi mau nấp đi.”



Cũng không quan tâm Tô Diễm lúc này có phản ứng gì, Lục thị chỉnh lại quần áo, dẫn tỳ nữ ra ngoài.



Bên ngoài, tướng phu nhân Âu Dương thị đã cùng Từ Chiêu Chiêu đến trong viện rồi, Từ Chiêu Chiêu nhìn cửa phòng nửa khép, ánh mắt hơi lạnh, nói với phụ nhân bên cạnh.



“Mẫu thân, người xem, con đã nói có vấn đề mà, ban ngày đóng cửa làm gì.”



Từ Chiêu Chiêu vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra, Lục thị từ trong bước ra, khom người bái kiến Âu Dương thị.



“Nhi tức bái kiến mẫu thân.”



Âu Dương thị không nói hai lời, phất tay to, trực tiếp ra lệnh với đám bà tử sau lưng.



“Lục soát cho ta!”



“Chờ chút!” Lục thị cắt ngang, bước tới hai bước, biết rõ còn cố hỏi Âu Dương thị: “Mẫu thân, người thế này là sao?”



Âu Dương thị liếc nhìn Lục thị một cái, trong mắt đều là lạnh lẽo.



“Đừng giả bộ nữa, bổn phu nhân biết hết rồi, gả vào tướng phủ chúng ta, ngươi nên thành thật qua ngày, bây giờ gả đến vài năm lại chưa có con không nói, bây giờ còn gian díu trong phủ. Lục thị, mặt mũi của Từ gia chúng ta đều bị người làm mất sạch rồi!”



Lục thị thân thể run run, thầm nghĩ quả thật như nàng ta dự đoán, chuyện Tô Diễm vào phủ bị phát hiện rồi.



Nàng ta nghiêng đầu nhìn trong phòng một cái, sau đó khẽ làm động tác tay hướng về phía khe cửa, tiếp đó lại nói với Âu Dương thị.



“Mẫu thân, chuyện này không có chứng cứ, người sao có thể nói linh tinh, nhi tức chưa từng gian díu!”



Tranh chấp bên ngoài còn đang tiếp tục, tỳ nữ trong phòng sớm đã loạn như kiến bò trên chảo, nàng ta vội chạy vào phòng, nói với Tô Diễm.



“Lạc công tử, Lạc công tử! Mau, nô tỳ dẫn người đi nấp!”



Tô Diễm nhìn căn phòng này một lượt, lắc lắc đầu với tỳ nữ.



“Nơi thế này, có thể nấp đi đâu.”



Tỳ nữ cũng thở dài: “Vậy làm sao đây, thật sự bị tướng phu nhân phát hiện ngài ở đây, phu nhân chúng ta có lý cũng không thể rửa sạch.”



Tô Diễm nhìn lại không vội, cô liếc mắt bên ngoài, hỏi tỳ nữ. Truyện Linh Dị



“Đúng rồi, vừa rồi ngươi đi nghe lén được gì?”



“Họ nói phu nhân chúng ta gian díu, sau đó còn muốn vào lục soát, phu nhân đang chặn ở đó, Lạc công tử, nếu không trèo cửa sổ đi!”



Nói rồi, tỳ nữ còn chỉ chỉ cửa sổ cao khoảng hai người bên cạnh.



Tô Diễm lại cười cười, chỉ chỉ quần áo trên người tỳ nữ.



“Quần áo này của ngươi, còn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK