Hóa ra Lạc cô nương này lại là thất hoàng tử phi, Tô Diễm.
Khóe mắt Tô Diễm liếc nhìn chỗ ẩn nấp của Lục thị, sau đó thu hồi tầm mắt, đột nhiên bật cười.
“Đúng đó, là ta thì sao chứ, hù dọa ngươi rồi à?”
Hắc Ưng nhíu mày, chỉ cảm thấy rất kỳ quái: “Sao lại là ngươi, chẳng lẽ...thất hoàng tử cũng muốn tranh đoạt đế vị.”
Nhưng là một kẻ ngu, dù có tranh đoạt đế vị thì có thể làm được gì?
Hay là nói phủ thất hoàng tử cùng với hoàng tử khác liên thủ với nhau, dự định đối phó với thái tử hoặc là phủ thừa tướng.
Nhìn sắc mặt của Hắc Ưng thay đổi, không nghĩ Tô Diễm cũng biết chắc chắn là hắn đang suy nghĩ mục đích của mình.
Mắt Tô Diễm loé lên một cái, giống như là nghĩ đến cái gì đó, giọng nói đột nhiên cất cao, dường như là cố ý nói cho ai nghe.
“Ta đoán không sai mà, sau khi các người giải quyết ta xong thì tiếp theo sẽ giải quyết Lục gia chứ gì.”
Hắc Ưng không suy nghĩ về mục đích của câu nói sâu xa này của Tô Diễm, chỉ nhẹ nhàng kéo khóe môi: “Đây là chuyện của tướng gia bọn ta, không có liên quan gì với thất hoàng tử phi, càng không có liên quan đến phủ thất hoàng tử. Ngươi... vẫn nên quan tâm mình đi.”
Nói xong, Hắc Ưng cầm dây thừng trói cô lại, thậm chí còn khoá khóa sắt vào mắt cá chân cô.
Tô Diễm bị điểm huyệt, chỉ có thể tùy theo hắn.
Nhưng mà ngay cả như vậy, cô vẫn còn cười nói như cũ.
“Độc trên người Từ phu nhân là do ý của thừa tướng đại nhân đúng không.”
Động tác trọng tay Hắc Ưng dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Sao ngươi lại biết chuyện này?”
“Nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm, lúc trước các người cưới Lục thị không phải là vì hổ kỵ binh của Lục gia à, mặc dù tam hoàng tử không liên quan đến triều đình, nhưng mà sau lưng huynh ấy có phủ tướng quân, bên cạnh thái tử không có võ tướng, thật sự không yên lòng mà, ngươi nói có đúng không.”
Tô Diễm nhỏ giọng nói, sắc mặt của Hắc Ưng cũng đã thay đổi mấy lần.
Chỉ nghe thấy cô tiếp tục mở miệng.
“Mà lúc các người chọn Lục thị làm thê tử cho Từ công tử của các người thì đã có suy tính như thế này, mặc dù một phó thủ lĩnh hổ kỵ binh kém hơn phủ tướng quân, nhưng mà thịt ruồi thì vẫn là thịt.”
“Có lẽ lúc Lục thị gả vào phủ thừa tướng, thừa tướng đại nhân nhà ngươi đã dự định muốn mạng của nàng ta... à không, còn có mạng của người Lục gia, dù sao thì mọi thứ cũng sẽ đến ngày quân cờ không còn giá trị.”
Hắc Ưng nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mặt, đột nhiên lại phá lên cười.
“Ha ha ha, không ngờ nha, trước kia Tô Diễm là nữ nhân tầm thường xấu xí ở Vũ An Hầu phủ, thế mà lại hiểu rõ những âm mưu trong triều chính, xem ra là thừa tướng đại nhân của bọn ta xem thường ngươi rồi.”
“Hay là nói bọn ta đã xem thường thất hoàng tử.”
Nói đến đây, ánh mắt Hắc Ưng bỗng nhiên tàn nhẫn.
Mắt Tô Diễm nhoáng qua một cái liền nói ngay.
“Không liên quan gì với thất hoàng tử, những chuyện này đều là ta làm, mật thư cũng chỉ có ta biết ở đâu.”
Giống như Hắc Ưng ý thức được chuyện gì đó buồn cười, nói: “Hóa ra ngươi lại quan tâm đến tên ngốc đó, thú vị nhỉ bây giờ phải xem xem tên nhóc đó quan trọng hay là mật thư quan trọng. Thất hoàng tử phi, thừa tướng đại nhân của bọn ta có rất nhiều thời gian để chơi đùa với ngươi, ngươi... suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Không có ai chú ý tới lúc Hắc Ưng nói xong lời này, khóe miệng của nam tử áo choàng tím đứng trên vách đá dần dần cong lên một đường cong.
Giống như là nghiền ngẫm, giống như chế nhạo, nhưng mà cuối cùng vẫn xen lẫn băng sương...
Ở bên phía nhà lao, sau khi Hắc Ưng nói xong, không nhanh không chậm giải huyệt đạo trên người cô, xoay người trực tiếp bước nhanh đi khỏi.
Trong nháy mắt, ý cười ở trên mặt Tô Diễm cũng hoàn toàn biến mất, cô cúi đầu nhẹ nhàng đếm đến ba.
“Một, hai..."
Chưa đợi đếm đến ba thì đã có người đi vào