Lập tức vọt đến bên cạnh Vương phu nhân, nhìn Vương phu nhân từ trên xuống dưới một vòng, vội vã hỏi.
"Nương, không phải tin tức truyền đến người xảy ra chuyện lớn sao? Còn hộc máu trên đại đường Phủ Kinh Triệu, người thế nào rồi, không sao chứ!"
Nghe vậy, Tô Diễm trong đám người cúi đầu, tiện thể giấu đi sự sắc lạnh trong đôi mắt.
Đêm đó lúc đến ngôi nhà dân kia cô đã nhìn ra, Vương công tử này chính là một nhị thế tổ ngốc nghếch điển hình, quả nhiên, cô chỉ cần mua mấy tên sai vặt của nhà họ Vương, dùng chút mưu kế, thì có thể "Dụ rắn khỏi hang."
Xem đi, trò hay, diễn rồi...
Lúc này, Vương phu nhân nhìn con trai nhà mình không biết nhảy từ đâu ra, lập tức ngơ ngác.
Sau đó phản ứng lại, vẻ mặt lúc này thay đổi lớn, sau đó liếc nhìn Lương đại nhân cũng đổi sắt ngồi trên ghế cao trong công đường.
Sao đó không nói hai lời, trực tiếp đẩy Vương công tử sang một bên.
"Ngươi là ai, bản phu nhân không biết ngươi!"
Lúc nói chuyện, Vương phu nhân còn nháy mắt với Vương công tử.
Tô Diễm ngước mắt nhìn hành động mờ ám của Vương phu nhân, khoanh tay cười cười, trong lòng giễu cợt nói.
Vương phu nhân này thật là người thông minh, gặp chuyện này còn có thể nhanh chóng nghĩ ra đối sách, nhưng mà, Vương công tử này sợ là không lĩnh hội được sự dụng tâm lương khổ của nương mình rồi.
Chỉ thấy Vương công tử bị Vương phu nhân đẩy ra, còn bị nói không biết mình, khuôn mặt tái nhợt đi, hắn ra trực tiếp bỏ qua ánh mắt mà Vương phu nhân cho mình, không thể tin nói.
"Nương, là con đây, An Nhi đây! Sao người lại không biết con!"
Lúc này, dân chúng đã bắt đầu vụng trộm nghị luận.
"Người này là ai vậy? Mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng mà bóng lưng và dáng người quả thật giống với Vương công tử kia."
"Sao có thể là Vương công tử được, không phải vừa mới chết sao? Người cũng đã chôn rồi!"
"Không phải là xác chết vùng dậy chứ?"
"Suỵt! Đừng nói linh tinh!"
Bởi vì Vương công tử vừa rồi nhanh như chớp, dân chúng đứng bên ngoài, cũng không chú ý đến khuôn mặt của hắn ta, chỉ có thể nhìn bóng người, nhưng mà ngay cả như vậy, mọi người cũng đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ rồi.
Nghe mấy lời nghị luận của dân chúng bên ngoài, Vương phu nhân vừa thầm nghĩ sao con trai của mình nhìn mà không hiểu sắc mặt, sau đó bà ta cắn răng, nói với Lương đại nhân.
"Đại nhân, người này bản phu nhân không biết, kính xin người tìm sai dịch dẫn hắn ta xuống đi."
Đây là xác định không nhận Vương công tử rồi.
Mà lời nói như vậy vào trong tai Vương công tử, lại thật sự làm hắn ta sợ hãi, hắn ta lớn như vậy cũng chưa từng gặp chuyện gì lớn, vẫn luôn sống trong sự che chở của cha mẹ, vốn đầu óc đơn giản, cũng không nghĩ phức tạp như vậy, chỉ nghĩ là Vương phu nhân đây thật sự là muốn đoạt tuyệt quan hệ với mình.
Bây giờ, nhìn sai dịch bước đến, hắn ta lại càng không quan tâm nhiều nữa, bắt đầu ăn vạ trên đất.
"Nương, người sao có thể không biết con được chứ, là người nói để còn ở bên ngoài vài ngày rồi sẽ đón con về, sao bây giờ lại không cần con nữa!"
Cái gì gọi là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, lúc này Vương công tử chính là một đồng đội heo.
Vương phu nhân thấy vậy, khuôn mặt xanh trắng không còn chút máu.
"Mau dẫn đi, ta không biết hắn ta, mang đi mang đi!"
"Chờ đã!"