“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Lạc cô nương... ta..."
Lục thị còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng mà lúc này Hắc Ưng đã bước tới.
Sự xuất hiện của hắn làm Lục thị giật nảy mình.
“Hắc Ưng, ngươi... ngươi đến rồi.”
Hắc Ưng nhìn hộp cơm của Lục thị đưa đến, lại nhìn Tô Diễm trong phòng giam, nhíu mày: “Đại phu nhân, người vẫn nên thừa dịp trời tối mà về nhà đi, ra ngoài quá lâu người trong phủ sẽ sinh nghi.”
Lục thị nhìn Tô Diễm, cuối cùng không nói câu nào mà đi ra ngoài.
Đợi Lục thị vừa đi, Hắc Ưng liền bước đến cửa nhà lao của Tô Diễm, nhìn chằm chằm vào cô rồi lạnh lùng nói.
“Ta biết ngươi có suy nghĩ xấu xa muốn ra tay từ chỗ đại phu nhân, sau đó thoát khỏi đây có đúng không.”
Nói xong, lại hừ một tiếng rồi nói tiếp.
“Nói cho ngươi biết, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nói xong, Hắc Ưng đang muốn đi, không ngờ khóe mắt đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mặt Tô Diễm.
Ánh mắt của Hắc Ưng cực kỳ tĩnh mịch, nhìn như là trong chốc lát muốn nhìn chòng chọc tạo thành một lỗ máu trên người Tô Diễm.
Hắn càng nhìn, bước chân lại càng hướng về phía trước.
Vốn Tô Diễm đang cực kỳ bình tĩnh, nhưng mà đến lúc này cô cũng cảm thấy có chút bất an.
Đột nhiên, hình như là cô nghĩ đến cái gì đó, đưa tay xoa lên mặt mình.
Quả nhiên, bởi vì lúc nãy bị nước lạnh dội lên trên đầu, mặt nạ da người trên mặt cô đã bắt đầu có nếp nhăn. Lẽ nào... bị cái tên Hắc Ưng này phát hiện ra rồi.
Một khắc sau, dường như Hắc Ưng đã phát hiện ra chuyện gì rất ghê gớm, đột nhiên lại nở nụ cười.
“Ha ha, hóa ra... ngươi mang theo mặt nạ da người, ta nói chứ sao gương mặt này của ngươi lại cổ quái như thế.”
Nói xong, hắn liền vỗ tay ra lệnh cho thủ hạ sau lưng mình.
“Mở khóa.”
“Rõ.”
Âm thanh mở khóa vang lên, Tô Diễm không ngừng đảo mắt, cô biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà cho dù trong lòng đang bối rối thì vẫn phải duy trì sự bình tĩnh, quả quyết không thể bị đối phương nhìn ra mánh khóe.
Hắc Ưng cũng không phải là lần đầu tiên lăn lộn trên giang hồ, hắn đi theo Từ thừa tướng nhiều năm như thế, người nào mà chưa thấy, vừa nhìn là đã biết Tô Diễm đang suy nghĩ cái gì.
Bóng người hắn vô cùng nhanh, không đợi Tô Diễm có động tác thì đã trực tiếp điểm trúng đại huyệt trên người cô.
Gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ da người của Tô Diễm lập tức tối xuống.
Ở thế giới ăn thịt người như thế này, ngoại trừ có đầu óc thì phải có quyền thế, còn phải có võ công, mà cô chỉ là một người mới xuyên đến đây, làm sao có thể đối phó với võ lâm cao thủ như Hắc Ưng.
Lúc này, Tô Diễm âm thầm nói với mình.
Nếu như lần này có thể sống sót ra ngoài, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Trở nên càng mạnh hơn, dẫm đạp đám người này dưới chân.
Lúc này, ngay cả Tô Diễm cũng không chú ý tới trong ánh mắt cô tràn ngập sự kiên quyết chết chóc, lại thâm thúy như thế, trông đó có vẻ hung ác, càng làm cho lòng người cả kinh.
Một cơn gió thổi qua, thổi vào nụ cười của nam tử đứng trên vách đá ở trên mái nhà, quanh quẩn trong rừng rậm.
Hắn thu hồi đôi mắt bạc, nhìn cánh cửa trên mái nhà, nhớ đến vẻ quyết liệt vẻ hung ác trong mắt của nữ tử đó, ý cười bên khóe miệng vừa lúc thu lại.
Ở bên cạnh có người hỏi.
“Chủ tử, bỏ mặc hả? Từ thừa tướng đó không phải người ăn chay..."
Bóng dáng nam tử thẳng tắp, ngạo nghễ đứng dưới bầu trời đêm, trông có vẻ còn chói mắt hơn ngôi sao lấp lánh.
“Cô ấy cần phải trưởng thành.”
Thủ hạ không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm về phía Tô Diễm, thở dài một hơi.
Nghĩ thầm chủ tử đúng là tuyệt tình đến cùng.
Mà ở bên này trận giằng co trong phòng giam nhỏ vẫn còn được tiếp tục.
Lúc một tay Hắc Ưng giật lấy mặt nạ da người trên mặt Tô Diễm, lúc hắn nhìn thấy gương mặt thật của Tô Diễm, đôi mắt bỗng nhiên co rút lại.
“Là... thất hoàng tử phi!"