Vốn dĩ lúc này đang vô cùng yên tĩnh, Dì Triệu ở trong phòng phát hiện không thích hợp, lớn giọng quát với ngoài cửa sổ.
“Là ai đang nghe lén!”
Tô Diễm thầm mắng một câu đáng chết, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nhanh chóng tránh ra đằng sau cây đại thụ ở nơi gần nhất.
Không nghĩ tới là lúc này Lâm bà bà đã mở cửa phòng ra, gọi binh trong phủ đến.
“Người đâu, trong phủ có thích khách, người đâu mau đến đây.”
Nhìn thấy một đám binh phủ của hầu môn đang giơ bó đuốc ở cách đó không xa, Tô Diễm lạnh lùng híp mắt lại, tay không khỏi vươn vào bên hông, trong đó đã có châm độc mà cô chuẩn bị từ sớm.
“Thích khách ở đâu?”
Lâm bà bà chỉ vào vị trí mà Tô Diễm đang ẩn nấp.
“Chắc là ở bên kia, vẫn còn chưa chạy trốn được đâu, nhanh đi lục soát đi.”
Nhưng mà lúc Tô Diễm đang chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu, ở cách đó không xa bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện vô cùng nhanh nhẹn, trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của binh phủ.
“Thích khách ở đây.”
“Nhanh đuổi theo.”
Nhìn binh phủ dần dần rời xa mình, Tô Diễm thở phào một hơi, nhưng mà một khắc sau cô lại nhíu mày.
Người lúc nãy hình như cố ý đánh lạc hướng binh phủ giúp cô, nhưng mà... người này là ai, ở đây bao lâu rồi?
Tính cảnh giác của cô rất tốt, nhưng mà lại không thể nào nhận ra, có thể thấy được người này không đơn giản.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để Tô Diễm suy nghĩ những chuyện này, thời gian cấp bách, cô nhất định phải rời khỏi đây.
Một canh giờ sau, rốt cuộc Tô Diễm cũng đã trở về phủ thất hoàng tử.
Cô đi đến căn phòng sát vách thay đổi y phục dạ hành, vốn dĩ không muốn làm phiền giấc ngủ của Tiêu Kì Lăng, dự định đi vào thư phòng chịu đựng một đêm, không nghĩ tới vừa mới đi ngang qua phòng của Tiêu Kì Lăng thì khóe mắt liếc nhìn khe cửa khẽ hé mở, Tô Diễm nhíu mày.
“Hình như là trước khi đi mình đã đóng chặt cửa, có chuyện gì vậy..."
Lúc suy nghĩ, cô đã đẩy cửa ra.
Cách sắp xếp ở trong phòng vẫn y như cũ, tất cả đều như bình thường, duy nhất chỉ thiếu nam tử nằm sải lai ở trên giường.
Tô Diễm thấy như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiêu Kì Lăng đi đâu rồi?
Ai ngờ đúng vào lúc này, bên ngoài có một cơn gió lạnh thổi vào, thổi làm cửa sổ rung động kẻo kẹt, một giọng nói thật nhỏ xen lẫn với gió lạnh truyền đến.
“Thê... nương tử.”
Nghe thấy âm thanh này, Tô Diễm đang tìm kiếm trong phòng lập tức quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy lúc này Tiêu Kì Lăng đang ngây ngốc đứng ở một nơi hẻo lánh bên cạnh bình phong, hai tay nắm lấy góc áo, giống như là một đứa nhỏ phạm phải sai lầm, cúi đầu không dám nhìn cô, cả người trông vô cùng yếu ớt.
Tô Diễm bước nhanh đi đến phía trước, lớn tiếng nói với hắn.
“Ngươi đi đâu vậy không biết, hơn nửa đêm chạy loạn như thế này, người khác sẽ lo lắng hả?”
Tiêu Kì Lăng lại cúi đầu thấp hơn nữa, trông có vẻ rất luống cuống.
“Nương tử, ta... ta đâu có đi đâu đâu, ta vẫn luôn ở đây mà.”
Tô Diễm nhíu mày lại, nhìn vào trong góc một lần nữa.
Có phải không?
Lúc cô vừa mới đi vào, cô nhớ rõ là ở đây không có người.
Lúc này, có một cơn gió lạnh thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, thổi làm Tiêu Kì Lăng giật nảy mình, Tô Diễm vội vàng đi qua đóng cửa sổ lại, trong nháy mắt đóng cửa sổ cũng không biết là chú ý tới cái gì đó, ánh mắt Tô Diễm hơi đọng lại.
“Sao cửa sổ này lại không đúng vậy chứ, ở đây không có bụi, giống như là có người nào đó dẫm lên, chẳng lẽ là có người nhảy vào từ cửa sổ..."