Sau đó, khi băng đao sắp đâm vào người Tô Diễm, đột nhiên lại hóa thành một vũng nước, từng giọt từng giọt rơi ở dưới đất... lạnh lẽo đến đầu tim.
Sau đó, nam tử ăn mặc chỉnh tề bước từng bước một đi ra khỏi tấm bình phong, đôi mắt phượng dưới lớp mặt nạ nheo lại, giọng nói cực kì lạnh lẽo.
“Muốn đi tìm cái chết, lần sau cứ nói thẳng với bổn tọa.”
Trong nháy mắt đối diện với con ngươi bạc của hắn, trái tim cứng cỏi của Tô Diễm đột nhiên lại run lên, người hơi ngã ra phía sau, nhưng mà cũng may là cô vịn lấy tay vịn của chiếc ghế ở bên cạnh mới kịp thời dựa vào tường, lúc này mới ổn định thân hình.
“Ta... ta đi nhầm, không biết là ngươi đang tắm, xin thứ lỗi.”
Lý do nói dối này ngay cả cô cũng không tin.
Nói xong, cô liền di chuyển tầm nhìn, giống như là không muốn đối diện với con ngươi màu bạc nhìn thấu lòng người của người kia.
Phượng Hàn Miên đã thu hồi ánh mắt, ngồi trên cái ghế dài ở bên cạnh, cầm lấy chén rượu ngon bằng ngọc lắc lắc trong tay, nhưng mà không có ý định uống nó.
Hắn nhìn chằm chằm chất lỏng trong cái ly đang lắc lư, giọng điệu trêu tức vang lên.
“Ngươi ra đây là muốn lén lút trở về kinh thành.”
Tô Diễm dựa trên vách tường lạnh buốt, mày nhăn lại, dường như không thích thái độ kiêu ngạo của người này: “Cho nên ngươi sẽ thả ta đi à?”
Phượng Hàn Miên nghe thấy lời nói của Tô Diễm, khóe miệng nhẹ kéo: “Bổn tọa chưa từng giam giữ ngươi, ngươi muốn đi thì cứ đi, không có liên quan gì với bổn tọa.”
Tô Diễm không nói.
Hắn nói rất đúng, hắn không nhốt mình, ngược lại còn cứu được cô.
Cô không thể rời đi là do cô vô dụng.
Nghĩ đến đây, Tô Diễm cắn răng muốn đứng vững, lúc nãy vừa mới đi lâu như vậy, khí tức đã không ổn định, có lẽ là ngay cả sức lực trở về cũng không còn.
Phượng Hàn Miên thấy cô như vậy, trong con ngươi bạc có chút quỷ quyệt, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Một tên ngốc lại để ngươi phải nhớ thương như thế.”
Vốn dĩ Tô Diễm sắp không chịu đựng nổi, vừa mới nghe thấy hai chữ "tên ngốc", sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt của cô như dao trừng mắt nhìn nam nhân tà mị đang nằm nghiêng trên ghế dài ở trước mặt.
“Không cho phép ngươi nói hắn như thế.”
Ý cười bên khóe miệng Phượng Hàn Miên sâu hơn mấy phần: “Muốn bảo vệ cho người khác, trước tiên vẫn nên xem xem mình có năng lực tới đâu.”
Tô Diễm mím chặt môi lại, nói một câu.
“Ta sẽ trưởng thành, sẽ giẫm đạp đám người đó dưới lòng bàn chân.”
Người trên ghế dài đột nhiên đứng dậy, thân hình như quỷ mị trong chốc lát liền đi đến gần Tô Diễm, tất cả xảy ra rất nhanh, dường như chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Tô Diễm kinh ngạc, sau đó hồi thần lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn cực kỳ âm u giống như là một khắc sau sẽ hút người vào trong đó.
“Lấy cái gì để giẫm đạp đây, cái tính làm việc xúc động, hay là sự ngu ngốc vô tri của cô.”
“Ngươi..."
Còn chưa đợi Tô Diễm nói xong thì cô đã được hắn nhét một quyển sách vào người, Tô Diễm vô thức nhận lấy, cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy đây là một quyển bí tịch võ công, bên trong còn có chú thích bằng hình ảnh, thậm chí còn có phương pháp điều trị nội tức.
Trong mắt cô lóe lên ánh sáng, lúc ngẩng đầu đã phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô nhìn xung quanh như đang tìm kiếm.
Có một âm thanh trầm thấp truyền vào lỗ tai cô.
“Tự mình trở về luyện đi.”
Hắn là đang giúp mình à?
Tô Diễm cúi đầu xuống nhìn quyển bí tịch ở trong tay, ánh mắt dần dần trở nên tĩnh mịch.
Trưởng thành phải từng bước từng bước một, ngày nào đó cô sẽ trả lại cho đám người kia gấp đôi những đau khổ mà mình đã chịu đựng vào đêm hôm đó.
Chờ đó đi!