Tô Diễm quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đều là hoài nghi.
“Có phải là ngươi từng đi ra ngoài không?”
Nhưng mà đi ra ngoài... Tiêu Kì Lăng cũng không cần phải nhảy cửa sổ.
Huống hồ gì trên cửa sổ không có dấu chân, ngay cả lớp bụi này cùng lắm cũng chỉ bị tay áo hoặc là vạt áo vô tình quét nhẹ qua mà thôi, nếu như thật sự có người đến đây, vậy thì võ công của người này tất nhiên cao hơn mình, Tiêu Kì Lăng làm gì có bản lĩnh đó.
Tiêu Kì Lăng lắc đầu nói.
“Ta không có ra ngoài.”
Tô Diễm nghĩ có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi, lớp bụi chỗ này mất thì cứ mất đi, nói không chừng là cơn gió lớn thổi qua cũng có khi là do quá căng thẳng.
Nghĩ đến đây, Tô Diễm liền gật đầu nói.
“Cả ngày hôm nay ngươi chưa ăn gì, chắc chắn là lúc nãy bị đói tỉnh rồi. Đến đây, là gà giòn thơm ngon ta mang đến cho ngươi, vốn cho rằng để ngươi ngủ rồi ngày mai mới cho ngươi ăn, nếu như tỉnh rỗi thì tranh thủ ăn đi.”
Lúc nói chuyện, Tô Diễm lấy gà giòn thơm ngon ra.
Vừa thấy có đồ ăn ngon, Tiêu Kì Lăng cũng không quan tâm tới những chuyện khác, liền bắt đầu tiến lên xé đùi gà gặm cắn, mơ mơ hồ hồ nói: “Ngon nhắm... ngon nhắm."
“Ngươi thích là tốt rồi, à đúng rồi, ngày mai ta phải đến cửa thành nam một chuyến, đến lúc đó ngươi ở trong phủ chờ ta, ta sẽ mang đồ ăn ngon về cho ngươi, có biết chưa?”
Có lẽ là do có đồ ăn nên vui vẻ, lần này Tiêu Kì Lăng không đòi đi cùng với Tô Diễm, gật đầu như gà mổ thóc với cô.
“Được được được, ta muốn ăn kẹo hồ lô.”
Nhìn nam tử giống như một đứa nhỏ ba tuổi trước mắt mình, Tô Diễm nở nụ cười, cứ như thế mà chờ hắn ăn xong rồi mới lên trên giường đi ngủ.
Mặc dù bọn họ là phu thê, nhưng mà đến cùng vẫn là không có tình cảm, Tô Diễm không chấp nhận việc ngủ chung, cho nên liền chia giường ngủ. Đối với chuyện này, người trong phủ đều mở một mắt nhắm mắt cho qua, chưa từng có ai nói tới.
Đợi sau khi Tiêu Kì Lăng ngủ rồi, Tô Diễm còn cố ý nhìn cửa sổ một lúc.
Thật sự là do cô suy nghĩ nhiều rồi hả?. ngôn tình sủng
Không nói tới chuyện cửa sổ, lúc nãy Tiêu Kì Lăng đột nhiên xuất hiện hoàn toàn dọa cô giật hết cả mình.
Cô nhớ rõ trong góc bình phong không có người, vậy thì Tiêu Kì Lăng nhảy ra từ nơi nào vậy chứ?
Suy nghĩ cả nửa ngày, Tô Diễm cũng không nghĩ ra đầu mối, nhớ đến ngày mai còn có chuyện cần phải làm, cô mặc kệ nhiều như vậy, cô duỗi lưng một cái liền nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau.
“Hoàng tử phi, để nô tỳ rửa mặt cho người.”
Nhìn Hoắc Hương bước vào phòng, Tô Diễm gật đầu.
Đây là nha hoàn mà Lý quản gia đề xuất, nói là làm việc rất chăm chỉ, cũng không có ý đồ đen tối, cho nên cô liền nhận làm tỳ nữ cạnh mình.
“Được rồi, tùy tiện là được.”
Cô vốn định đổi nam trang, nhưng mà với gương mặt xấu xí này của mình chắc có lẽ là không có người nào không biết, cho dù mặc quần áo của nam nhân thì cũng không có gì khác nhau, còn không bằng cứ để như vậy.
Chuẩn bị xong xuôi bước lên xe ngựa, còn chưa tới thành nam thì Tô Diễm đã bị tiếng ồn ào ở trên đường bên ngoài hấp dẫn.
Bởi vì có nhiều người, xe ngựa đi rất khó khăn, chỉ có thể dừng lại.
Hoắc Hương vén rèm nhìn ra bên ngoài, quay đầu nói với Tô Diễm.
“Hoàng tử phi, hình như là ở bên kia xảy ra chuyện.”
Tô Diễm đang chợp mắt chợt mở mắt, xốc rèm cửa sổ, chỉ nhìn thấy bách tính ở phía trước đang tụm lại với nhau, đúng lúc chặn đường đi của bọn họ, cô nhíu mày nói.
“Đánh xe, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy.”
Người đánh xe trở về, có chút khó khăn mở miệng nói.
“Hoàng tử phi... là..."
“Nói.”
“Là một vài vương tôn công tử đang khi dễ dân nữ ở bên kia, những vương tôn công tử đó ngày bình thường phách lối đã quen rồi, trước kia còn thường xuyên khi dễ thất hoàng tử của chúng ta. Hoàng tử phi, chúng ta vẫn nên đi đường vòng đi.”
Tô Diễm cau mày, đột nhiên lại bật cười.
“À, là vậy hả? Không cần, cứ đi đường này.”
Người đánh xe không có cách nào khác, chỉ có thể nghe theo, đánh xe ngựa khó khăn tiến lên.
“Này mỹ nhân, đi theo ta trở về đi, đến làm thập tam phòng tiểu thiếp của ta có được không?”
Thái công tử vừa mới nói xong thì liền bị người khác va vào một phát, hắn ta lập tức quay người lại quát lớn: “Ai đụng vào lão tử!”
Một công tử ở phía sau nhanh chóng chỉ vào chiếc xe ngựa đang chạy tới.
“Là xe ngựa đột nhiên lại chạy tới đây, ta mới chen lên phía trước.”
“Hừ, ai to gan như vậy, dám quấy rầy lão tử đang thanh tịnh, người trong xe ngựa mau cút ra đây cho ta.”