“Ngươi đã lên Thông Thiên lầu?” Thượng Quan Định đứng dậy hỏi.
…
“Vâng! Ta đã đi lên đó! Có gì sai sao?” Khương Tuyết trố mắt ngạc nhiên hỏi.
“Không sai! Nhưng phải chắc chắn, ngươi có nhầm không?” Nữ trưởng lão đối diện Khương Tuyết lại trịnh trọng hỏi.
Đây chính là một nơi tại hành Hỏa của Thanh Long đội, chỗ này các đệ tử cũng đang tiến hành khai báo như mọi chỗ khác. Bây giờ trong gian phòng này chỉ còn Khương Tuyết cùng một nữ trưởng lão.
“Không thể nhầm! Chắc chắn không nhầm, ta cùng một đệ tử của đội Mười Hai cùng lên đó!” Khương Tuyết vẻ mặt kiên quyết khẳng định.
“Còn một người nữa! Ài! Cái này cũng khó xử lí, ta phải báo lên trên ngay.” Nữ trưởng lão ngồi đối diện nàng lắc đầu rồi thở dài.
“Nghiêm trọng vậy?” Khương Tuyết gãi gãi mái tóc xù hỏi.
“Ta khi này phải bẩm báo lên trên, ngươi trước tiên đi về nghỉ đi. Sáng sớm mai đến đây!” Nữ trưởng lão kia bỗng nhiên đứng dậy nói.
…
Tại hoa viên nhỏ của cung Càn, đội Mười Hai có một con đường nhỏ. Trên con đường đó, Liễu Thiên đang lững thững đi về chi của mình.
Hắn vừa đi vừa nghĩ thì cảm thấy khó hiểu, không biết có chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ lên cái lầu kia phạm vào cái gì ư? Hay là nơi đó biến mất lên bên trên trách tội xuống. Hay là tông môn muốn thưởng cho mình khi vượt qua khảo thí đó? Khương Tuyết bên kia không biết thế nào nữa?
Đi một lúc thì hắn cũng đi về đến khu nhà chi sáu.
“Mai rồi tính, giờ phải tắm giặt ăn uống đã!” Liễu Thiên lắc lắc rồi lẩm bẩm rồi cước bố nhanh hơn hẳn hướng dãy nhà chi Sáu đi đến.
Hắn vừa đi vào khu nhà đã nghe thấy âm thanh xì xào cười nói. Trong những âm thanh đó hắn nghe thấy một giọng trung niên rất quen. Đi gần hơn một chút, hắn chợt nhìn thấy tại gian phòng dùng để họp của Chi có ánh đèn rất sáng.
Trong đó tiếng người cười nói rôm rả, lúc này hắn đã nhận ra tiếng nói trong đó chính là của Tần Long – đại chấp sự của hắn.
Hắn lúc này vừa về đến gần cửa thì bên trong đã có người đi ra đón.
“Liễu Thiên! Vào đây!” Hướng Kha đi ra vui vẻ gọi.
Thấy vậy, Liễu Thiên cũng không nghĩ nhiều liền đi vào bên trong.
Bên trong lúc này cũng không có nhiều người, chỉ có bốn vị chấp sự cùng mấy đệ tử khác mà thôi.
Liễu Thiên khẽ thi lễ chào hỏi mấy người một lượt. Khi lướt qua Lan Nhược Vân hắn cũng khẽ cúi đầu mỉm cười chào một câu “Lan chấp sự.”
Lan Nhược Vân khi này tuy hơi gượng cười nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ gật đầu.
“Haha! Không ngờ tên tiểu tử này lại lợi hại như vậy!” Tần Long vui vẻ cười lớn rồi đi lại vỗ vai Liễu Thiên tán thưởng.
“Đâu có gì! Chỉ là được người khác giúp đỡ thôi!” Liễu Thiên lắc đầu khiêm tốn nói.
“Dù sao cũng vượt qua thí luyện, nguyên nhân gì thì cũng là vượt qua!” Đồng Nhất Tiêu cười cười vui vẻ phủ định.
“Ngươi vừa được trưởng lão gọi lại là có việc gì vậy?” Hướng Kha liền hỏi.
“Cái này, Thượng Quan trưởng lão không cho tiết lộ ra!” Liễu Thiên tỏ vẻ khó xử.
“Vậy thì thôi! Các ngươi nghỉ đi, chúng ta cũng về thu xếp chút việc!” Tần Long thấy vậy mỉm cười ra lệnh. Thế rồi không chờ mấy người Liễu Thiên nói gì, Tần Long đã mang vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài, phía sau gã ba vị chấp sự cũng cười nói đi theo sau.
Trong bốn vị chấp sự lúc này vui vẻ nhất chắc chắn là Tần Long. Hôm nay gã đã chứng thực được rằng quyết định của gã không sai. Hôm nay lỗi ám ảnh nhiều năm trước đã biến mất. Hôm nay chính là ngay gã lấy lại được niềm tin của mình. Đã rất lâu rồi gã mới có một ngày vui như vậy. Lỗi buồn khi mất đi một đệ tử sớm biến mất, tâm trạng của gã thì thật hưng phấn. Gã thật muốn ăn mừng một bữa với mấy người Liễu Thiên nhưng lại phải về.
Sau thí luyện gã còn rất nhiều bản báo cáo, trong đó có cả bản báo cáo về Lã Phi Hùng để tông môn kiểm tra và xác thực lại để thông báo với Lã gia.
Bốn vị chấp sự rời khỏi căn phòng chỉ còn lại bốn người Liễu Thiên.
Bốn người cũng không nhiều lời, tất cả đều giải tán đi về phòng của mình. Bây giờ đã không còn sớm, họ phải tắm rửa sau đó là ăn uống nữa.
…
Tại phòng ăn của tân quán, ba người Liễu Thiên như thường lệ ngồi ở một bàn viền ngoài.
Hôm nay tại phòng ăn này cũng không có quá nhiều đệ tử. Nhìn quanh một lượt cũng chỉ có hơn hai mươi người mà thôi. Lại nói thì hai mươi người ngồi ở dãy nhà ăn rộng lớn này nhìn thật trống trải.
“Lấy đồ ăn đi, hôm nay chúng ta phải ăn mừng mới được!” Liễu Thiên ngồi xuống lấy ra một bình rượu nhỏ nói.
“Ngươi vẫn còn thứ này!” Hà Minh há hốc mồm lẩm bẩm.
“Tốt! Chúng ta uống một trận nào!” Tằng Nhất thấy vậy gật đầu hào hứng.
“Ta có thể ngồi cùng được không?” Lúc này đang nhiên một thiếu niên đi đến hỏi.
“Lệ Bá Kiên!” Tằng Nhất nhìn thấy thiếu niên kia liền lẩm bẩm.
Hai người Liễu Thiên cũng nhìn ra thì thấy người đến đúng là Lệ Bá Kiên đệ tử cùng chi với bọn hắn.
“Ta ngồi đây được chứ?” Lệ Bá Kiên đi đến gần lại hướng ba người hỏi.
“Ngồi đi! Chúng ta không cần khách sao làm gì?” Tằng Nhất gật đầu nói.
Hai người Liễu Thiên cũng gật đầu, Lệ Bá Kiên thấy vậy liền ngồi xuống.
“Tên đi cùng ngươi đâu?” Hà Minh lúc này tò mò hỏi.
“Tên họ Lã? Lúc trước chấp sự chưa thông báo cho các ngươi ư? Lệ Bá Kiên ngạc nhiên hỏi.
“Chết rồi!” Lệ Bá Kiên thấy cả ba người Liễu Thiên gật đầu thì liền nói tiếp.
“Bọn ta khi thấy điểm tài vật thì cũng tranh chấp nhưng do tài nghệ kém cỏi lên rất nhanh bị đánh bại. Tên kia bị một đệ tử đội Một giết chết, ta may mắn chạy thoát được!” Lệ Bá Kiên thở dài kể lại.
“Nghĩ lại thí luyện lần này thật thảm khốc, không biết bao nhiêu đệ tử ngã xuống nữa!” Hà Minh cũng thở dài cảm thán.
“Nhắc đến làm gì, chúng ta đến đây là để ăn mừng chứ đâu phải để kể khổ!” Liễu Thiên không muốn nhắc lại mấy chuyện chết chóc kia, hắn xua xua tay y nói.
“Đúng rồi! Chúng ta dù sao vẫn còn sống, phải vui lên mới đúng!” Hà Minh cũng gật đầu nói thêm.
“Đi…”
Tằng Nhất đứng lên định nói gì đó thì lại đứng thần ra nhìn về phía cửa của phòng ăn. Mấy người còn lại thấy vậy cũng nhìn ra cửa phòng ăn.
Ở đó đang có một nhóm người khá đông đi đến. Người đi đầu chính là Thượng Quan Nhu Vân, đi sau chính là mấy người của chi một vừa tham gia thí luyện, phía sau cung còn mấy đệ tử nữa, tất cả tầm hơn mười người đang đi lại.
Đám người này vừa đi vừa cười nói, rất nhanh đã đi đến trước đám người Liễu Thiên. Đám người Thượng Quan Nhu Vân đi qua mấy người Liễu Thiên thì cũng không thèm để ý đến mấy người bọn hắn, tất cả đều tỏ vẻ vênh váo đi qua rồi ngồi xuống hai cái bàn cách đó không xa.
“Chúng ta đi lấy đồ ăn!” Tằng Nhất cũng không để ý đến đám người kia quay lại nói.
“Không! Hôm nay ăn tiệc đi, ta đãi!” Liễu Thiên lúc này lắc đầu đề nghị.
“Thế sao được, ngươi tu vi kém như vậy càng cần nhiều đan dược!” Hà Minh lắc đầu nói.
“Đúng vậy! Hay để ta đãi! Dù sao đối với ta một chụt linh dược cũng không có tác dụng gì lớn. Đồng thời lần này ta tham gia thí luyện được nhiều phần thưởng nhất nên bữa này ta mời!” Tằng Nhất gật đầu rồi tỏ vẻ hào sảng nói.
Nói xong, Tằng Nhất không chờ mọi người nói gì thì đã đứng lên đi ra quầy bếp.
Còn ba người Liễu Thiên thấy vậy cũng không khách sáo nữa, cả ba tiếp tục nói chuyện chờ đợi đồ ăn được dọn lên.
Ở tông môn, đệ tử ngoại môn không thể thoải mái lấy đồ ăn. Tất cả muốn mở tiệc ăn uống thì phải tri trả riêng. Nếu muốn ăn uống linh đình thì khoản phí này có thể ghi lại rồi trừ thẳng vào chu cấp mỗi tháng. Tuy tiện lợi như vậy nhưng cũng không có đệ tử nào lại lấy chu cấp tu luyện ra ăn uống phung phí cả.
Một lúc sau, Tằng Nhất quay lại, phía sau hắn là mấy vị trù sư. Mỗi vị trù sư đều bê một cái mâm.
“Chiến thôi!” Tằng Nhất ngồi xuống chỗ của mình mỉm cười nói.
Chỉ một lúc, một bàn lớn với nhiều món được bày ra. Mấy vị trù sư bày xong liền mời mọc giới thiệu một hồi rồi mới lùi xuống, nhìn điệu bộ phục vụ không khác gì tiểu nhị của tửu lầu cả. Hôm nay khi được trả tiền thì đám trù sư này có một phong cách phục vụ rất chuyên nghiệp – một phong cách ngày thường khó trông thấy.
“Ăn thôi!” Liễu Thiên liền cầm một cái chân gà lên nói.
Thế là cả đám không ai khách sáo nữa, tất cả đều hùng hổ ăn, ngay cả Lệ Bá Kiên cũng không còn ngại ngùng gì.
“Uống!” Liễu Thiên lại rót ra một bát rượu sảng khoái nói.
Mấy người kia tuy chưa uống rượu bao giờ nhưng thấy Liễu Thiên vô tư sảng khoái như vậy thì cũng mỉm cười chia nhau mỗi người một bát rượu rồi cùng uống.
Cả đám vừa ăn vừa uống rất náo nhiệt làm cho những bàn khác cùng phải nhìn lại.
Trong số đó có cả đám người Thượng Quan Nhu Vân vừa đến đang ngồi nói chuyện nghe thấy bốn người Liễu Thiên ăn uống linh đình vui vẻ thì liền quay ra đánh giá một lượt.
“Không hiểu sao mấy tên ăn hại kia cũng qua được thí luyện nữa!” Một nam đệ tử thanh tú trong đám người Thượng Quan Nhu Vân bỗng nhiên nói, giọng nói đầy vẻ tự giễu.
“Chắc là đang đi rơi đúng vào điểm nghỉ chân rồi nằm luôn ở trong đó không ra nữa!” Một nam đệ tử khác cười cười trả lời.
“Có thế chứ! Nếu không may mắn thì làm sao còn ngồi đây ăn uống được! Thì ra là đạp đúng cứt chó.” Tên nam đệ tử thanh tú đang tỏ vẻ ngạc nhiên nghe vậy liền gật đầu nói.
Những lời mỉa mai của đám kia rất lơn nên quanh khu này ai cũng nghe được, Hà Minh nghe được thì hai tay nắm chặt nói: “Bọn khốn này!”
“Bình tĩnh!” Liễu Thiên thấy Lệ Bá Kiên bên cạnh hùng hổ đứng dậy liền kéo lại nói.
“Cho bọn chúng chê cười, coi thường chúng ta. Như vậy một ngày nếu chúng gặp chúng ta thì sẽ chết mà không hiểu tại sao.” Liễu Thiên mỉm cười tỏ vẻ không quan tâm khẽ nói.
“Nhưng bọn chúng nói vậy ta nghe thật khó chịu!” Tằng Nhất lúc này cũng nhiên nghiến răng nói. Hắn chịu bao nhiêu khổ cực mới vượt qua thí luyện, bây giờ lại bị kẻ khác mỉa mai, với hắn điều này thật khó chấp nhận được.
“Haha! Đinh đại ca nói rất đúng! Nếu ta mà gặp mấy tên đó trong thí luyện thì đã sớm tiễn chúng về với tổ tiên rồi. Làm sao còn để cho chúng ngồi đây ăn uống được!” Một tên nam đệ tử trong đám người Thượng Quan Nhu Vân cười lớn hướng sang đám người Liễu Thiên nói.
Khi này, Thượng Quan Nhu Vân vẫn không nói gì, nàng chỉ ngồi im thất thần nghĩ cái gì đó, những câu bàn tán nói chuyện của mấy đệ tử xung quanh nàng không hề để ý đến. Mấy nữ đệ tử khác thì có người cười nói, có người nhàn nhạt bình luận, cũng có người chỉ ngồi xem.
Lại nói thì hôm này đám nam đệ tử chi một khổ cực lắm mới kiếm được cớ mời Thượng Quan Nhu Vân ăn cơm. Nếu cơ hội này không gây được ấn tượng thì coi như mất hết hi vọng.
Đám này biết Thượng Quan Nhu Vân ghét mấy người Liễu Thiên nên muốn thay nàng dậy cho mấy người Liễu Thiên một bài học nhưng chưa kiếm được cớ gì. Chính vì vậy bón chúng mới lấy mấy người Liễu Thiên để gây sự. Lúc này bọn hắn bắt đầu dở bài của mình ra nhằm khiêu khích để đám người Liễu Thiên ra tay trước.
“Ha ha! Các ngươi xem, bị chúng ta nói có giám nói lại gì đâu?” Tên đệ tử có gương mặt thanh tú cười hỏi đám đồng bạn.
“Huynh nghĩ bọn chúng giám nói gì khi chúng ta nói đúng sự thật! Phải không đám thỏ đế chỉ cầu ăn may kia?” Tên đệ tử có dáng người nhỏ nhỏ giải thích rồi lại hướng đám người Liễu Thiên khiêu khích.
Trong phòng ăn lúc này bỗng trở lên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía bốn người Liễu Thiên xem bọ hắn phản ứng ra sao.
“Ùa! Đám kia cũng không nói gì.”
“Chắc là sợ quá!”
“Mà nghe bọn họ nói chuyện thì hình như đám người kia chỉ ăn may vượt qua thí luyện!”
“Ngươi nói là cái thí luyện được mấy vị chấp sự nhắc đến đó ư?”
“Đúng rồi! Đám này đi vào đó chắc ăn may nên giờ mới bị đám người chi Một hạnh họe!”
Bốn người Liễu Thiên thì lại ngồi im chưa có phản ứng gì cả điều này làm mọi người đều nghĩ rằng họ đang sợ hãi.
“Ta bảo này, chúng ta hãy…” Bốn người đang ngồi thì Liễu Thiên khẽ gọi cả bốn lại khẽ nói.
Cả bốn người bỗng xúm lại nghe Liễu Thiên nói rồi cả đám đều cười cười rất gian xảo.