“Ngươi cho ta hỏi một câu nữa! Nếu như ngươi đi rất xa nhà của mình mà không thể nào tìm được đường quay lại, không một ai có thể giúp ngươi, ngươi biết mình sẽ mãi không về được. Ngươi sẽ gì?”
Liễu Thiên hôm nay kể ra những kiến thức cũ lại nhớ lại người thân ở Trái đất. Khi buồn rầu thì người ta muốn có người tâm sự và sẽ chia và Liễu Thiên đã coi Công Tôn Yến là người để tâm sự.
“Ta ư? Lúc đầu thì sẽ rất buồn nhưng nếu nghĩ thoáng ra thì cũng không có gì phải nghĩ nhiều. Nếu biết không tìm được thì không cần tìm nữa để khỏi tốn thời gian, mình ở đâu thì đó chính là nhà rồi! Như vậy có phải dễ hơn không?” Công Tôn Yến nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh vui vẻ đáp.
“Không tìm được thì không cần tìm nữa! Mình ở đâu thì đó là chính là nhà!” Liễu Thiên nhẩm lại hai câu nói kia.
“Mình ở đâu thì đó chính là nhà! Tại sao cứ phải đi tìm những thứ không thể cơ chứ!” Liễu Thiên khi này lại nói lớn.
“Ha ha! Ha ha! Ta hiểu ra rồi, đây chính là chấp niệm của ta!” Liễu Thiên cười lớn.
“Ê! Ngươi không sao chứ?” Công Tôn Yến thấy bộ dạng cười cười nói nói của Liễu Thiên thì liền lo lắng hỏi.
“Ta ngộ ra rồi! Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!” Liễu Thiên lúc này nhảy bổ xuống ôm chầm lấy Công Tôn Yến.
“Bốp!”
“Tên dâm tặc, ngươi muốn lợi dụng bản cô nương!” Công Tôn Yến ngay tức khắc đẩy Liễu Thiên ra một quyền cực mạnh đánh vào mặt Liễu Thiên làm hắn ngã năn ra sàn.
“A! Xin lỗi! Ta thật lỗ mạng! Chỉ là ta vui quá nên muốn chia sẻ với người khác!” Liễu Thiên ôm mặt cười nói.
“Vẫn cười được! Xem ra ngươi thực sự ngộ ra được cái gì rất lớn!” Công Tôn Yến lắc đầu nói rồi cũng đi lại đỡ Liễu Thiên lên.
“Ta không biết có thành công hay không nhưng tỷ lệ rất cao. Nếu thành công thì ta sẽ tạ ơn ngươi sau!” Liễu Thiên đứng dậy hưng phấn nói.
“Tạ ơn ta ư? Tạ ơn như thế nào?” Công Tôn Yến liền hỏi.
“Thì một cái ôm nữa!” Liễu Thiên liền dang hai tay ra vẻ mặt dẫm đãng nói.
“Bốp!”
Ngay tức khắc Liễu Thiên lại ăn một đấm nhưng lần này hắn không ngã mà chỉ ôm mặt lùi lại một bước.
“Đùa giỡn với ta ư?” Công Tôn Yến nhíu mày mắng.
“Ta sai rồi, vậy đền cái khác vậy!” Liễu Thiên liền tỏ vẻ thành khẩn nhưng không thiếu phần gian xảo nói.
“Thôi không nói chuyện với tên vô lại như ngươi nữa! Mấy người phòng bên đã mở đèn lên rồi! Hẹn nửa tháng sau!” Công Tôn Yến nhìn sang mấy phòng bên cạnh thấy họ bật đèn thì nhỏ nhẹ nói rồi rất nhanh rời đi.
“Gặp ngươi sau, à ngươi cũng đừng ham mê mấy thứ ngoài tinh không mà quên tu luyện. Phải biết muốn tìm hiểu thiên hạ thì phải có đủ bản lĩnh bảo vệ mình đã!” Liễu Thiên cười cười không có giữ lại nhưng trước khi Công Tôn Yên về hắn cũng không quên căn dặn.
“Biết rồi! Ngươi cũng tu luyện đi, mấy tên kia đi hết rồi đó. Tuần trước, Lệ Bá Kiên cũng đã thành nội môn đệ tử rồi!” Công Tôn Yến đi ra cuối hành lang thì bỗng quay lại gật đầu đáp.
“Ta biết!” Liễu Thiên gật đầu rồi cũng xoay người đi vào.
Mình còn có việc phải làm.” Ngồi trên giường, Liễu Thiên bắt đầu tiến vào trong thức hải không gian của mình.
“Ta ở đâu thì đó chính là nhà, vậy thì trong không gian thức hải cũng tương tự. Không gian vô tận, mình ở đâu thì đó chính là trung tâm thức hải.” Vừa vào bên trong không gian thức hải Liễu Thiên đã ngồi luôn xuống lẩm bẩm.
“Mình đã bỏ được chấp niệm kia, điều này khiến thức hải của mình đã khai thông, trước mình cứ nghĩ nơi mình vào đầu tiên chính là trung tâm thứ hải nhưng suy nghĩ đó đã sai. Bản thể của mình mới là trung tâm, chỉ cần đặt đại trận vào chính mình rồi điều khiển để nó vận hành nữa là xong.” Liễu Thiên tự nhủ rồi hắn lại ngồi trong không gian thức hải tiến hành nhập định.
Ngồi khoanh chân giữa không gian trắng tinh, Liễu Thiên tập trung tất cả tinh thần và trí lực để khởi động không gian thức hải này.
Theo hắn đọc sách về thức hải thì có một cách rất cổ xưa có thể khởi động thức hải mà không cần có linh hồn lực. Nhưng cách này cần tìm được trung tâm của thức hải. Vì vậy thời gian trước hắn mới cố gắng tìm ra trung tâm thức hải. Thế nhưng việc tìm trung tâm đó lại như vô vọng cho đến hôm nay hắn nói chuyện với Công Tôn Yến mới ngộ ra rằng trung tâm đó không phải một điểm nào trong không gian này, chính bản thân hắn mới là trung tâm.
Trong một không gian trắng tinh, nhìn ra tứ phía đều không thấy điểm cuối này chỉ có một thân ảnh duy nhất đang ngồi. Liễu Thiên vốn đang tồn tại ở dạng linh hồn nên không có khái niệm tập trung hay sao nhãng. Chỉ là hắn đang cố gắng vận dụng tất cả những gì mình có để khởi động không gian này. Lúc này, chỉ thấy hắn ngồi im, hai tay đưa ra đẩy vào như đang vận hành một môn dị thuật nào đó..
Sau một lúc, cơ thể hắn bỗng phát sáng, một ánh sáng màu xanh nhạt dần bao bọc lấy cơ thể hắn và dần mở rộng thành một phạm vi hơn ba trượng. Cùng với đó phía dưới nền trắng tinh nơi hắn đang ngồi một bỗng một đồ án toàn chữ cổ và hình thù kỳ dị từ từ xuất hiện. Đồ án này mỗi lúc một lan rộng, nó cứ lan đến đâu thì lớp khí trắng dưới nền bị thủi bay đến đó.
Tiếp đến, Liễu Thiên đang ngồi dưới nền bỗng có một cỗ lực lượng nâng hắn lên tầm nửa trượng rồi cứ thế xoay tròn trên không. Phía dưới, đồ án kia hình thành bốn luồng chữ rõ rệt, chúng mỗi lúc một sáng rồi bỗng lan ra tứ phía, các mạch đồ án gồm những hoa văn phía ngoài cũng sáng đậm hơn, các điểm hoa văn kỳ dị được vẽ trên đồ án như sống lại cùng di chuyển qua lại nhìn linh động vô cùng.
Lúc này, trong tâm của đồ án một viên cầu nhỏ màu đen đang từ từ hình thành và mỗi lúc một lớn. Hắc cầu kia lớn bằng nắm tay thì cũng dừng lại, đồng thời những chữ cổ kia tách khỏi đồ án bay lên không, cùng với đó một màng sáng từ tâm hắc câu lan tỏa tạo thành một quang cầu có đường kính lên đến năm trượng bao bọc những cổ ngữ kia lại không cho chúng bay đi.
Khi này, những quang ảnh hoa văn kỳ dị còn lại phía dưới đồ án kia mỗi lúc một lớn, chúng như cảm ứng được thứ gì mà trở nên vặn vẹo như muốn lao đi.
“Tới!” Liễu Thiên thì đang xoay tròn trên không bỗng nhiên dừng lại, hắn mở mắt.
“Ầm!”
Ngay tức khắc quang cầu quanh thân của Liễu Thiên bành trướng rồi bùng nổ, một luồng sáng xanh cực lớn bùng lên tận trời cao. Luồng sáng không chỉ bao bọc Liễu Thiên bên trong mà nó còn bao bọc tất cả đồ án lại, bốn mảng dị văn đang bay xung quanh cũng bị bao phủ vào trong. Không gian thức hải của Liễu Thiên vốn là một màu trắng xóa bỗng bị một vệt sáng xanh xuyên qua.
“Ùng!” Luồng sáng to lớn kia đã phóng lên hàng chục dặm trên không thì như đã chạm tới giới hạn phía trên cao nên ngay tức khắc bị chặn lại rồi tỏa sáng hai bên. Ánh sáng kia lan ra cực nhanh, nó dần xua tan tất cả bức màn trắng xóa của không gian phía trên.
Không chỉ phía trên, ngay cả phía dưới Liễu Thiên thì các mạch của đồ án cũng lan ra cực nhanh, những đường nối dần lan tỏa, chúng vừa lan ra vừa phát sáng, chúng đi đến đâu thì lớp nền trắng xóa kia cũng bị bóc đi để lại một lớp màng trong suốt.
Hiện tượng này cứ tiếp diễn, Liễu Thiên ngồi bên trong không hề tỏ ra mệt mỏi, hắn tiếp tục điều khiển quang trụ dần bao phủ hết không gian này.
Hơn một khắc trôi qua, ánh sáng do Liễu Thiên tạo ra đã tràn ra tám phương tám hướng, nó đã thanh tẩy toàn bộ không gian thức hải của hắn.
Liễu Thiên lúc này cũng đã thu công, hắn đứng xuống mặt đồ án nhìn ra tứ phía.
Tứ phía đều trống không, tuy không còn trắng xóa nhưng tứ phía cũng chẳng có gì, nếu không có những mạch kết giới của đồ án còn sót lại thì nhìn Liễu Thiên không khác gì đang đứng trong một vùng tinh không nơi không có vật chất tồn tại.
“Bước đầu đã xong, giờ mình sẽ kiến tạo lên không gian của riêng mình.” Liễu Thiên đứng nhìn một lượt không gian kia thầm nghĩ.
Liễu Thiên có đọc qua chút sách vở về không gian thức hải. Hắn biết khi đã điều khiển được không gian này thì mọi người có quyền xây dựng không gian này như mình muốn.
Nhưng đa phần những người khác chỉ là một căn phòng nhỏ nên họ chỉ bố trí trong phòng đó mà thôi, còn Liễu Thiên là cả một vùng thiên địa tha hồ vùng vẫy. Điều này khiến hắn cảm thấy khá khó hiểu.
Tại sao hắn lại có một không gian thức hải rộng lớn như vậy? Nguyên nhân do đâu, có phải do thượng thiên ban tặng cho thân xác này, có phải do hắn đoạt thể gây ra? Chính hắn cũng không rõ là do đâu, từ khi chưa kích hoạt được không gian này đến ngày hôm nay, hắn luôn tự hỏi nguyên nhân. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ vấn đề này xuống vì hắn biết không có bất kỳ cơ sở nào để khẳng định nguyên nhân thức hải của hắn rộng hơn người bình thường.
Hắn nghĩ rằng một người vốn không thể chọn nơi, thời gian, hoàn cảnh mình sinh ra. Nhưng khi lớn lên một người luôn có thể hướng số phận của mình đi theo một con đường hoàn toàn khác. Như Liễu Thiên cũng vậy, hắn trước kia cứ trách số phận, hắn trách tại sao không sinh vào nhà giàu, sao không sinh ra ở nước khác, không to cao đẹp trai hơn. Thế rồi sau quãng thời gian dài đổ lỗi cho số phận, Liễu Thiên đã đi vào một con đường cụt.
Vì vậy ngay khi được sống lại một lần hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn cảm thấy quãng thời gian trước hắn đã có rất nhiều cơ hội thay đổi số phận nhưng hắn không làm. Trước một ngã ba đường, hắn đã không đi về con đường khó khăn để gặt hái thành công mà lại đi vào con đường nhàn hạ rồi ỉ lại và cuối cùng sống vật vờ như một hồn ma.
Lại nói thì chính cái quyết định ăn chơi buông thả đó đã đưa hắn đến với con đường kia để rồi thành một kẻ khiến người đời sợ hãi lảng tránh, cuối cùng hắn chết trong sự cô độc và đi đến thế giới này. Tự hỏi nếu hắn không quyết định thì có đi đến một bước như ngày hôm nay không? Vậy đó là số phận hay sự trùng hợp do tính cách hắn tạo ra?
Hắn không biết, hắn không biết là trên đời này có cái gì gọi là định mệnh nữa không? Thỉnh thoảng hắn cũng tự hỏi rằng liệu có phải số hắn sẽ được đi đến đây, mọi sự kiện trong đời hắn đều dồn đẩy để hắn đến thế giới này? Hay giả dụ hắn đang sống trong lòng bàn tay một người khác để rồi mỗi bước đi đều bị người kia chỉnh nắn?
“Mình chẳng nhẽ sinh ra đã định sẵn sẽ có được không gian thức hải rộng lớn?” Phải chăng kiếp người ngắn ngủi, trong đó mọi thứ có phải đều đã được sắp đặt? Không, ta không tin! Lần này sẽ khác!” Liễu Thiên tự hỏi rồi lại lắc đầu tự nhủ, hắn không tin rằng mọi thứ đều là duyên số định sẵn.
“Ài! Nghĩ nhiều quá, mình cứ cố gắng hết sức và đến cuối cùng thì số phận của mình sẽ phải sáng tỏ. Nhưng dù thế nào thì mình cũng không tin là mọi thứ đã được định sẵn!” Liễu Thiên thở dài lẩm bẩm, đến cuối hắn lại bày ra vẻ mặt kiên định tự nhủ.
“Dù sao cũng mở ra được rồi! Mình phải điều chỉnh lại đã!” Không nghĩ nhiều nữa, Liễu Thiên lúc này biết mình đã mở được không gian thức hải nên việc tiếp theo chính là tạo dựng không gian này theo ý mình.
“Trước tiên sẽ là quang trụ, nơi những thông tin quan trọng được lưu dữ.” Tiếp đến, Liễu Thiên vừa nói vừa điều khiển đồ án dưới chân.
Đồ án bỗng biến đổi, những dòng chữ chạy ra chạy vào, hoa văn, kỳ đồ đổi chỗ, bốn mảng sáng lấy hắn làm tâm bay đi tứ phía rồi biến mất trong không trung.
Sau vài nhịp dịch chuyển như vậy, một viên hắc cầu từ trung tâm đồ án kia bắn lên bay lơ lửng trên không. Thấy vậy, Liễu Thiên ngay tức khắc hút lại nắm vào trong tay.
Không chần chừ, hắn vừa cầm vào liền nuốt viên hắc cầu xuống, mục đích của việc nuốt viên Kết Tâm Thức này chính là để dung hợp linh hồn với không gian thức hải, chỉ có vậy hắn mới có thể điều khiển được.
Vừa nuốt hắc cầu xong, Liễu Thiên lại từ từ bay lên không, hai tay hắn rang rộng, hai mặt nhắm lại.
Ngay lúc đó toàn bộ không gian bỗng biến chuyển, khoảng không trong suốt bỗng biến thành một nền trời xanh với những đám mây trắng bồng bềnh và trên nền trời đó có một mặt trời ngả về tây với ánh sáng vàng nhạt chiếu khắp không gian này.
Tiếp đến chính là dưới nền, cả một mặt phẳng vốn toàn những đường đồ án chằng chịt bỗng biến thành một vùng đất cỏ cây xanh tươi trải dài vô tận. Nhưng không chỉ đơn điệu như vậy, Liễu Thiên bắt đầu cho chỗ nồi lên cao chỗ lõm xuống. Chỗ nồi cao thành núi đồi thảo nguyên, chỗ nõm xuống thành ao hồ sông suối. Cùng với đó là rất nhiều cây cối mọc lên, tất cả đều theo trí tưởng tượng của Liễu Thiên tạo ra nhưng nhìn rất chân thực.
Liễu Thiên lúc này hạ thân xuống một thảo nguyên bằng phẳng, hắn phóng tầm mặt ra xa đều thấy một cảnh sắc thiên nhiên xanh tươi thì khẽ gật đầu hài lòng.
“Cây để nằm nghỉ của ta!” Liễu Thiên đi vài bước thì thấy thiếu thiếu gì đó liền lẩm bẩm.
Hắn vừa lẩm bẩm thì một cây nhỏ từ trong đất cách hắn không xa tòi lên, ngay khi lên khỏi mặt đất thì nó liền điên cuồng phát triển. Rất nhanh cái cây nhỏ kia đã thành một cây cao hơn năm trượng, thân rộng mấy người ôm, cành lá xum xuê rợm bóng một vùng.