Mục lục
Thiên Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên cao Cơ Liên thành, một chiếc phi hạm lớn đang bay, trên đầu phi hạm đó, Liễu Thiên đang đứng nhìn ra xa phía trước. Phía trước mặt Liễu Thiên khi này có một vùng thảo nguyên với nhiều thôn trấn mà từ khoảng cách này chỉ nhìn thấy những ngôi nhà li ti. Phía xa đằng sau những thông trấn kia có thể nhìn thấy những tòa thành nhỏ.

Xa hơn nữa lại có một loạt những đỉnh núi ẩn hiển trong những đám mây trắng xám. Từ khoảng cách này chỉ nhìn thấy phía xa ở những đỉnh núi kia như mờ mờ có nhà cửa.

Mà lúc này đập vào mắt Liễu Thiên chính là những dải sáng từ trời chiều xuyên qua những đám mây chiếu xuống quang cảnh bên dưới làm cho quang cảnh khi này càng trở lên mơ ảo vô định.

“Mẫu thân! Phía xa kia chính là Hoa Vân sơn?” Liễu Thiên khi này quay sang Cơ Ngọc Oanh hỏi.

“Đúng vậy! Cuối cùng ta cũng trở về rồi!” Cơ Ngọc Oanh gật gật đầu lẩm bẩm.

Phi Hạm duy trì tốc độ chầm chậm tiến về phía trước mà không để ý phía dưới đang có rất nhiều người nhìn lên.

“Lớn thật! Không biết so với Tử Quang Sơn thì thế nào?” Liễu Thiên lầm bẩm nói.

“Haha! So với Tử Quang Sơn ư?” Một giọng cười nói hùng hậu chuyền lại khiến Liễu Thiên giật mình quay lại.

Hắn quay lại thì thấy một vị trung niên đại hán thân mạch ngân bào đi đến. Người này bộ dạng chỉ ngoài bốn mươi, gương mặt uy nghiêm chính trực, ánh mắt sắc bén đang cười cười vuốt mớ râu dài trước ngực.

“Đại ca! Tham kiến đại bá!” Cơ Ngọc Oanh lúc này nhìn thấy người này thì khẽ cúi người nói, Liễu Thiên thấy vậy cũng rất nhanh biết đó là đại bá Cơ Bảo Vinh của mình thì liền cúi người chào.

“Haha! Miễn lễ nghi đi! Đây là Liễu Thiên ư? Tiểu tử này sao lại đen vậy? Ta nhớ tên khốn Liễu Nhân Khanh kia có đen đâu?” Cơ Bảo Vinh cười lớn xua xua tay nói sau đó lại nhìn Liễu Thiên nghi hoặc.

“Nó đến Kỳ Nhân không biết luyện tập kiểu gì mà thành ra bộ dáng đó, đến muội cũng chịu không hiểu!” Cơ Ngọc Oanh cười cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Chịu khó vậy là tốt! Sao ngươi muốn so sánh Hoa Vân sơn với Tử Quang sơn ư?” Cơ Bảo Vinh khi này khẽ gật đầu rồi nhớ ra gì đó hỏi.

“Ta..”

“Hoa Vân sơn không bằng một phần mười. Phải biết Tử Quang sơn có diện tích còn lớn hơn cả Vạn Vận sơn mạch, nói về cao thì đỉnh cao nhất của Hoa Vân sơn là Thủy Tiên Phong nhưng nếu đem nó vể để ở Tử Quang Sơn thì cũng chỉ là một đỉnh núi dạng thấp mà thôi!” Liễu Thiên chưa kịp nói gì thì Cơ Bảo Vinh đã liền giải thích.

“Tử Quang sơn lớn vậy?” Liễu Thiên há hốc mồm không biết nói gì.

“Đúng vậy, trong cả Thập Tam quốc cũng không có dãy núi nào lớn hơn nó đâu? Mộng Dị sơn nổi danh cũng cũng không rộng lớn và hùng vĩ như nó được!” Cơ Bảo Vinh gật đầu kể lể.

“Đại ca ra đây không phải chỉ để so sánh núi non ở đây chứ?” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền hỏi.

“Cũng không có gì! Ta chỉ muốn nói chuyện cùng Liễu Thiên và dặn dò chút trước khi vào phủ!” Cơ Bảo Vinh thở ra một hơi nói.

“Đại ca có gì cứ nói!” Cơ Ngọc Oanh sốt ruột hỏi.

“Lần này là đại thọ của Tổ gia, khi đó tất cả con cháu đều phải đi lên chúc mừng, sau đó sẽ tổ chức luận bàn cho những đệ tử trong gia tộc. Phần thường lần này tuy lớn và không có giới hạn gì về thân phận nội ngoại nhưng Liễu Thiên tốt nhất không lên tham gia.”

Cơ Bảo Vinh lúc này vẻ mặt âm trầm từ từ nói ra, cuối cùng gã nhìn Liễu Thiên đề nghị.

“Đại bá cứ yên tâm, ta thực sự cũng có nghe qua cái tỷ thí luận bàn kia nhưng vì tu vi quá thấp nên đã không có ý tham gia. Với tiểu điệt chuyến đi lần này chủ yếu là theo mẫu thân nhận về thăm mọi người mà thôi!” Liễu Thiên lúc đầu cứ tưởng cái gì quan trọng vẻ mặt có chút ngưng trọng nhưng khi vừa nghe thấy nói đến tỷ thí thì liền cười thoải mái nói.

“Vậy thì tốt!” Cơ Bảo Vinh gật đầu hài lòng.

“Nhưng tại sao tự dưng đại ca lại quan tâm đến vấn đề này vậy? Lúc trước không thấy đại ca nói gì cả?” Cơ Ngọc Oanh lúc này vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Ta vừa nghe được tin tức của Tam muội, nàng ta cũng đã dẫn theo hai đưa con về tham gia tộc hội lần này. Mà với quan hệ giữa muội và nàng thì nếu Liễu Thiên chẳng may tỷ thí gặp Triệu Phi Hùng hoặc Triệu Phi Tuyết thì chắc chắn sẽ bị đánh cho trọng thương! Để ngừa phòng vạn nhất thì tốt nhất là không lên tham gia. Chính vì vậy nên ta phải nhắc nhở muội!” Cơ Bảo Vinh lúc này đi đến nói nhỏ vào tai của Cơ Ngọc Oanh.

“Vậy đa tạ đại ca đã nhắc nhở!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt cảm kích nói.

“Có gì, ta với muội mà còn khách sáo sao?” Cơ Bảo Vinh liền xua tay nhíu mày nói.

“Vậy thôi! Cũng đến Cơ Liên thành rồi, ta phải đi thao túng Phi Hạm tiếp đất. Hai người cứ thoải mái đi!” Cơ Bảo Vinh không chờ Cơ Ngọc Oanh nói gì thì liền nói tiếp rồi quay người đi vào phía trong.

“Nghe nói đại bá cũng đã ngoài sáu mươi nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ a!” Liễu Thiên nhìn theo bóng dáng của Cơ Bảo Vinh lẩm bẩm.

“Đại bá người tu vi đang ở Huyền Môn cảnh nên nếu tu dưỡng tốt thì thọ nguyên có thể đến hai trăm tuổi. Như vậy ngoài sáu mươi thì cũng chỉ bằng tầm ngoài ba mươi mà thôi. Cái này có gì mà ngạc nhiên?” Cơ Ngọc Oanh thấy vậy liền giải thích.

“Thế mẫu thân người cũng sẽ sống được hai trăm tuổi ư?” Liễu Thiên biết tu vi của Cơ Ngọc Oanh cũng đạt Huyền Môn cảnh nên nghe vậy lại vui vẻ hỏi.

“Ừm!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói.

“Sao mẫu thân không cho hài nhi có thêm một vài tiểu đệ hay tiểu muội gì đó?” Liễu Thiên lúc này mới cười cười nói tiếp.

“Vớ vẩn! Ngươi thì biết cái gì?” Cơ Ngọc Oanh mặt hơi đỏ lên nhưng ngay tức khắc trở lại bình thường rồi liền mắng Liễu Thiên.

“Haha! Đến nơi rồi!” Liễu Thiên khi này lại cười lớn nhìn ra quang cảnh hai bên mà hô lên

Lúc này, quả nhiên Phi Hạm đã dừng lại và đang từ từ hạ xuống. Mọi người trên phi hạm nháo nhác bàn tán, đám người phía dưới thì càng trở lên ồn ào hỗn loạn.

Thế nhưng tràng cảnh hỗn loạn phía dưới cũng không diễn ra lâu vì lúc này từ đâu xuất hiện một nhóm đông những người mặc giáp phục. Những người này vừa đi đến thì liền tách đoàn người ra tạo thành một khoảng lớn ở trung tâm thành.

Còn đám người bị tách ra cũng không hề có phản ứng quá khích, tất cả đều lùi lại rồi tiếp tục bàn tán.

“Mẫu thân! Chúng ta dừng ở đây ư?” Liễu Thiên đứng trên phi hạm nhìn ra xa nghi hoặc.

Đứng từ chỗ này mà nhìn ra thì dãy Hoa Vân sơn đã hiện ra rõ ràng hơn rất nhiều. Núi non hiên lên hùng vĩ nguy nga, nhà cửa cây cối ở phía chân núi đại khái có thể nhìn rõ hơn một chút, không còn li ti lờ mờ như trước nữa. Thế nhưng vẫn chưa đến chân núi Hoa Vân sơn.

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ dừng ở Cơ Liên thành, thành này cách Thủy Tiên phong không xa!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu giải thích.

“Đã đến Cơ Liên thành, từ đây mọi người phải xuống đi bộ lên núi.” Lúc này, một âm thanh lại vang lên khắp Phi Hạm.

Mọi người nghe thấy vậy từ trong phòng bắt đầu lục tục đi ra. Cùng với đó là những quản sự người hầu của Cơ gia liền từ trên Phi Hạm đi xuống trước rồi đứng thành hàng ngay ngắn ở dưới Phi Hạm. Hai mẫu tử Liễu Thiên cũng đi ra giữa phi hạm để theo cầu thang đi xuống.

Vừa xuống, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt chỗ mình đang đứng. Chỗ hắn đang đứng là một cái quảng trưởng lớn, xung quanh bốn phía đều có công trình cao lớn, nhưng đặc biết khi này lại không hề thấy người trong thành làm ăn buôn bán gì cả mà chỉ thấy đám người từ trên Phi Hạm đi xuống cùng những dòng người từ mấy con đường khác đi đến quảng trường này.

Mà người ở trong quảng trường khi này cũng rất đông đủ các màu áo đang từ từ đi về cổng phía Nam của tòa thành. Còn đám người xem đông đúc bị những đoàn binh lính cản lại phía ngoài.

“Đi thôi!” Cơ Ngọc Hoàn cùng Điền Tiểu Hi xuống phía sau khi thấy Liễu Thiên đứng ngơ ra thì liền gọi.

“Chúng ta phải đi ra khỏi thành này rồi theo một con đường nhỏ lên núi.” Cơ Ngọc Oanh thấy bộ dạng không biết gì của Liễu Thiên thì liền giải thích.

“Nhanh lên thôi!” Cơ Ngọc Hoàn lúc này đã đi trước gọi.

Thế là bốn người theo đoàn người tiến về cổng nam của Cơ Liên thành.

Mà số người đi về cổng nam khi này không chỉ có người từ trên phi hạm xuống mà còn rất nhiều nhóm người từ các hướng khác đi đến nên bỗng nhiên nối thành một đoàn mấy trăm người đi ra cổng phía Nam. Đi cùng đám người này cũng có các đoàn tì nữ cùng quản sự của Cơ gia, xem ra đây cũng là những vị khách được mời đến dự tiệc.

“Ngươi xem đông chưa? Toàn là dị giả đó.”

“Kia có phải là người của Trung gia ở Tiên Kim thành không?”

“Còn người Hòa gia ở La Môn thành nữa!”

“Toàn các gia tộc lớn quanh đây đến tham dự!”

“Đúng đó! Ta thấy Cơ tộc đại hội lần này không ít đại gia tộc gọp mặt!”

Những người phía ngoài thi nhau chỉ chỏ bàn tán.

“Đông vui thật!” Liễu Thiên vừa đi vừa nhìn ra đám người đông đúc hai phía đánh giá. Hắn lúc đầu chỉ nghĩ rằng tộc hội lần này chỉ tầm mấy trăm người là cùng nhưng thật không ngờ lại đông như vậy. Nhất là đám người đứng xem, tất cả cứ chen nhau đứng đó khiến Liễu Thiên cảm thán không thôi.

Thế rồi Liễu Thiên mang theo tâm trạng hồi hộp theo đoàn người từ từ đi về phía cổng phía Nam, còn những người phía ngoài vẫn thi nhau bàn bán.

Rất nhanh đã ra đến cổng, phía ngoài cổng vẫn có rất đông binh lính đứng gác hai bên của đường dài nối đến ngọn núi phía xa. Đoàn người Liễu Thiên tiến vào con đường nhỏ này. Liễu Thiên vừa đi vừa đánh giá quang cảnh và con đường hắn đang đi. Đây là một đường mòn với sỏi đá và lá cây khô. Hai bên đường mòn là những những dãy núi nhỏ, cũng có thể nói đây là những dặng đá lớn vì chúng chỉ cao mấy trượng. Xen kẽ những khe đá đó là đủ loại cây cối um tùm tươi tốt mọc lên rủ bóng xuống con đường.

Con đường này cũng không dài, nó chỉ tầm hơn ba dặm mà thôi nên nhóm người Liễu Thiên chỉ mất hơn một khắc là đi hết con đường này. Cuối còn đường này chính là viền ngoài của dãy Hoa Vân sơn.

Ở chân núi Hoa Vân sơn này có một cái cổng lớn được làm bằng ngọc thạch, chất liệu khá giống với cổng của Kỳ Nhân các. Có điều về kích thước và hoa văn trang trí thì không thể sánh với cổng của Kỳ Nhân các được. Ở trên đỉnh cổng cũng có hai chữ “Cơ gia” được khắc lớn. Hai chữ này nhìn rất nhã nhặn nhưng không kém phần uy nghiêm và sống động.

Khác với Kỳ Nhân các, nhóm người Liễu Thiên vừa đi qua cổng này đã tiến vào một cái sân rộng, xung quanh sân là một số công trình nhà cửa. Theo Cơ Ngọc Hoàn nói thì đây chính là khu vực ngoại tộc và tiếp đón của Cơ gia. Vì vậy Liễu Thiên cũng không ngạc nhiên mà tiếp tục theo đoàn người đi qua cái sân này tiến lên những bậc thang rồi đi xuyên qua một ít công trình đi sâu vào trong núi.

Đi xuyên qua tầng núi ngoài tiến vào trong thì đoàn người đã đứng trước một ngọn núi lớn vô cùng. Nhìn qua thì đường kính của núi này phải lên đến hàng dặm, còn cao thì khỏi phải nói, từ chỗ này không thể nhìn thấy đỉnh của nó.

Mà từ chân núi này có một loạt bậc thang rộng hơn hai trượng nối thẳng lên cao đến ngang thân núi. Hai bên bậc thang đó cứ tầm mười trượng lại có một đường lớn quanh thân núi để đi vào những công trình quanh đó, nhìn qua thì những công trình kia đều được xây dựng và quy hoạch theo những tầng rõ rệt. Ở mỗi tầng đó đều có thể thấy có nhiều căn nhà đủ kiểu dáng và kích thước. Tất cả đều được xây bám núi thành một vòng quanh thân núi. Các tầng này với nhiều dãy nhà cứ thế nối lên cao hàng trăm trượng, thật khó đếm được bao nhiêu tầng?

“Nhà cao tầng! Thật là đẹp và hùng vĩ!” Liễu Thiên nhìn thấy cảnh trước mặt liền không kìm được khẽ nói.

“Lần đầu đến đây biểu cảm như vậy cũng dễ hiểu thôi! Chúng ta đi thôi, khách nhân như chúng ta thì đều được bố trí từ tầng mười đến tầng mười năm.” Cơ Ngọc Hoàn lúc này liền mỉm cười nói rồi lại đi tiếp.

Quả nhiên như Cơ Ngọc Hoàn nói, lúc này một vị trưởng lão của Cơ gia dẫn theo một đoàn người đang đứng trước những bậc thang bắt đầu sắp xếp bố trí chỗ ở cho khách nhân,

Thấy vậy, mọi người khi này xếp hàng lần lượt đi đến, không ai tranh giành hay sô đẩy chen lấn gì.

“Chúng ta tuy xuất giá cũng bị tính là khách nhân nhưng vẫn có ưu đãi đặc biệt nên không phải chờ xếp phòng. Đi thôi!” Cơ Ngọc Hoàn thấy Liễu Thiên định đi vào xếp hàng thì mỉm cười nói.

Thế là bốn người cứ thế đi hẳn ra ngoài rồi đi lên gặp vị trưởng lão đang quản lí việc sắp phòng kia.

Cơ Ngọc Hoàn đi đầu khi này đi đến chỉ khẽ nói gì đó với vị trưởng lão kia rồi liền quay đầu hướng mấy người Liễu Thiên ra hiệu đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK