“Ta và hắn còn chưa xong đâu! Những gì hắn đã lấy của ta sẽ có ngày ta đòi lại tất cả!” Liễu Thiên lúc này nhíu mày nói. Ánh mắt của hắn khi này nghiêm túc vô cùng, đồng thời hắn bày ra một trạng thái tin tưởng đến cực điểm làm cho đám người Liễu Thuyên nhìn vào đó cũng cảm thấy yên tâm.
Mấy người Liễu Thiên đi đến một chỗ vắng vẻ rồi đứng cạnh lan can nhìn ra phía xa. Dưới ánh nắng vàng buổi sớm, bốn người đều đứng im bất động không nói gì.
Sau một lúc, Liễu Thiên bỗng mở miệng: “Chỉ còn nửa canh giờ nữa là về đến nhà rồi! Thật là nhanh, lần trước chúng ta tốn gần nửa tháng trời mới đi đến Kỳ Nhân các a!”
“Phi Hạm này đâu phải ngày nào chúng ta cũng được đi, ngay như lần này mỗi người chúng ta cũng tốn mấy chục hạ phẩm linh thạch đó.” Liễu Thuyên nghe Liễu Thiên cảm thán thì liền đi lên đứng cạnh nói.
“Ừm! Tiền tài quyền lực là rất quan trọng, gia tộc chúng ta còn quá nghèo và nhỏ bé, so với một số gia tộc khác thì không tính là gì!” Liễu Thiên gật gật đầu nói.
“Vì vậy chúng ta phải cố gắng tu luyện thật tốt để gia tộc ngày càng phát triển lớn mạnh. Có cường giả thì gia tộc muốn không lớn mạnh cũng không được.” Liễu Thuyên nghe vậy vẻ mặt đầy quyết tâm nói.
“Đúng vậy! Cả hai ngươi nữa, phải cố gắng hết sức, lúc nào cũng nghĩ đến việc lương nhờ gia tộc thì làm sao tiến bộ được!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại quay lại phía hai người Liễu Hòa Liễu Hải tiếp tục giáo huấn.
“Các ngươi cũng biết trong nội tộc thì chỉ có bốn người chúng ta là thiếu niên mà thôi. Nếu chúng ta không cố gắng thì sẽ để đám người chi khác hay người ngoại tộc lên nắm quyền, khi đó thử họi chúng ta và con cháu chúng ta có còn được hưởng ưu đãi như thế này không?”
“Thiên tư là trời ban, lỗ lực do mình, không có gì là không thể. Đừng suốt ngày nhìn vào một ai đó lợi hại hơn mình rồi than kêu rằng hắn có thiên tư cao hơn mình, hắn có điều kiện hơn mình, hắn may mắn hơn mình,…sao các ngươi không nghĩ rằng hắn cố gắng hơn mình?” Liễu Thiên tỏ vẻ huynh trưởng tiếp tục lên lớp.
“Ta biết các ngươi lúc đầu cũng tưởng rằng ta là đại thiếu gia nên được thiên vị nhiều linh dược, đan dược vì vậy mới tiến giai nhanh đúng không? Hừ! Linh dược ư? Các ngươi nghĩ vì sao mà chỉ sau một năm ta tiến được năm trọng, vì sao da ta lại đen thế này, cơ thể ta lại phát triển thế này!”
“Tất cả chỉ là cố gắng mà thôi! Có thể các ngươi cảm thấy ta đang ra vẻ dạy đời nhưng vì các ngươi là đệ đệ của ta nên ta mới nói, nếu là người ngoài thì ta cũng không nhiều lời.”
Liễu Thiên lắc đầu nhìn lại thân thể mình thở dài nói. Hắn rất ít khi nói với ai những cố gắng của mình nhưng hôm nay hắn kể ra không phải vì khoe khoang mà là vì hắn muốn giúp mấy người em của hắn. Hắn không biết con đường của mình có đúng không hắn chỉ muốn làm cho ý trí phấn đấu của đám người Liễu Thuyên tăng lên. Vì dù sao hắn đã từng trải qua những năm tháng đầy đau khổ ở kiếp trước nên hắn rõ hơn ai hết việc cố gắng có ý nghĩa thế nào.
Hai người Liễu Hải, Liễu Hòa lúc này cúi gằm mặt xuống nghe Liễu Thiên giảng giải. Bọn hắn vừa nghe vừa nghĩ thì thấy cũng đúng, Liễu Thiên đã thay đổi rất nhiều về cả bên ngoài và bên trong, mà sự thay đổi đó bọn họ đều tin rằng đây là kết quả của việc cố gắng. Nhìn vào đó rồi lại nghĩ về bản thân mình thì hai tên này đều cảm thấy mình kém cỏi yếu đuối vô cùng.
“Đa tạ đại ca chỉ dậy!” Hai người Liễu Hải khi này liền cung kính nói. Đối với bọn hắn Liễu Thiên bây giờ đúng là một người anh cả, là người đi đầu bảo vệ, lo lắng chỉ dậy cho mấy người họ.
Liễu Thuyên lúc này đứng nghe thì cũng gật đầu liên tục, cô cảm thấy Liễu Thiên nói rất đúng, sự cố gắng sẽ đem lại kết quả tích cực. Mọi thứ trên đời tuy một phần do duyên số nhưng cũng có một phần do chính bản thân mình mà ra.
“Vậy! Chúng ta hôm nay hãy làm một giao ước!” Liễu Thiên lúc này lại đưa ra một đề nghị.
“Giao ước ư?” Liễu Thuyên hiếu kỳ hỏi.
“Ừm! Tất cả hãy thử nói ra mục tiêu của mình, rồi cùng lập thệ cố gắng đạt được nó trong một khoảng thời gian nhất định nào đó.” Liễu Thiên liền gật đầu giải thích.
“Đệ vẫn chưa hiểu!” Liễu Hải lại ngơ ngác nói.
“Thế này, mục tiêu của ta là sẽ trở thành đệ tử nội môn trong năm tới. Vậy như đã hứa với mấy người ta sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nó, mà nếu không thực hiện được thì ta sẽ không làm đại ca của các ngươi nữa!” Liễu Thiên liền đưa ra ví dụ.
“Vậy của muội sẽ là tiến lên Khai Minh cảnh trung kỳ!” Liễu Thuyên liền nói.
“Không được! Cái gì mà trung kỳ! Với những điều kiện tốt như vậy thì một năm tu luyện bình thường cũng đạt đến Khai Minh cảnh trung kỳ rồi, như vậy còn cần gì cố gắng. Mục tiêu phải lớn ít phải đạt Huyền Môn cảnh!”
Liễu Thiên lắc đầu không đồng ý rồi lại đưa ra ý kiến của mình.
“Sao Huyền Môn cảnh, đại ca người chỉ có tiến lên Khai Minh cảnh mà thôi, phải biết hàng trăm người Khai Minh cảnh mới có một người thành công đột phá lên Huyền Môn cảnh!” Liễu Thuyên há hốc mồm lắc đầu nói.
“Ừ! Có vẻ hơi quá nhưng muội sau một năm cũng phải phấn đấu đến hậu kỳ mới được! Còn ta bằng giờ năm sau cũng sẽ cố gắng đạt Khai Minh cảnh trung kỳ!” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại đưa ra đề nghị.
“Cái gì!”
Nghe Liễu Thiên nói vậy, cả ba người Liễu Thuyên đều trố mắt ra.
“Ta hoàn toàn nghiêm túc, đã không tu luyện thì thôi, đã tu luyện thì phải quyết tâm đạt đến đỉnh cao. Neo núi thì mắt luôn hướng lên đỉnh chứ không bao giờ nhìn xuống dưới vì nhìn xuống dưới sẽ rất dễ bị ngã! Tu luyện cũng vậy phải đặt mục tiêu lớn rồi phấn đấu thì mới thu lại kết quả cao được!” Liễu Thiên vẻ mặt nghiêm túc từ từ nói. Tất nhiên hắn tự tin như vậy cũng một phần do có thiên tinh hỗ trợ nên hắn tin rằng chẳng mấy mình sẽ đột phá Khai Minh cảnh, tiếp đó đột phá trung kỳ thì chỉ là đột phá tiểu cảnh giới thì cũng không có gì khó khăn. Còn việc hắn nói ra tự tin như vậy cũng không phải để khoe khoang thể hiện gì mà hắn muốn đệ muội của mình cũng cố gắng phấn đấu thôi.
“Vậy được! Hậu kỳ thì hậu kỳ, bằng giờ năm sau nếu muội không ở Khai Minh cảnh hậu kỳ thì cũng không trở về gia tộc nữa!” Liễu Thuyên lúc này liền gật đầu quyết tâm nói.
“Tốt! Liễu Hòa!” Liễu Thiên gật đầu mỉm cười rồi lại quay sang Liễu Hòa.
“Mọi người đã vậy thì ta sẽ đặt mục tiêu trong vòng một năm sẽ đạt đến Khai Minh cảnh. Đối với ta như vậy là quá cao rồi, ta thực sự không giám với xa hơn nữa! Ta không tự tin như đại ca!” Liễu Hòa lúc này từ từ nói ra mục tiêu của mình, đoạn cuối hắn có vẻ ngại ngùng.
Nhưng đây cũng là hắn nói thật, vì với khả năng của hắn thì một năm tới tiến lên Khai Minh cảnh còn được chứ tiến lên tiếp trung kỳ thì đúng là kẻ si nói mộng.
“Không sao! Như vậy là được rồi, cố gắng lên.” Liễu Thiên lại gật đầu hài lòng.
Hắn cũng biết khả năng của mỗi người, cố gắng vượt lên nhưng không thể quá giới hạn được. Nếu hôm nay mấy người này đặt mục tiêu quá cao thì hắn cũng không đồng ý nên khi Liễu Hòa tự biết lượng sức mình càng khiến Liễu Thiên hài lòng.
“Liễu Hải thì sao?” Liễu Thiên lúc này mới quay sang Liễu Hải hỏi.
“Đại ca cũng biết ta đã làm thủ tục rời Kỳ Nhân các rồi, việc tu luyện với ta không còn nhiều mục tiêu nữa.” Liễu Hải thấy ai lấy đều quyết tâm bừng bừng thì nghĩ đến bản thân lại càng chán nản nói.
“Đời người có nhiều hướng đi! Ngươi nghĩ xem nếu con đường tu luyện không đi xa được thì hãy giúp gia tộc phát triển bằng cách khác.” Liễu Thiên thấy Liễu Hải có vẻ chán nản thì liền khuyên nhủ.
“Giúp gia tộc phát triển ư?” Liễu Hải hai mắt mở lớn hỏi.
“Ừm! Lần này ta sẽ bảo với gia phụ cho đệ đi theo học cách quản lí kinh doanh gia tộc, ta tin chắc người sẽ rất vui. Nhưng quan trong là ngươi phải cố gắng, chịu khó học tập!” Liễu Thiên gật đầu mỉm cười nói.
“Thật ư?” Liễu Hải như không tin Liễu Thiên đang nói, hắn hỏi lại.
“Ừ! Nếu ngươi cố gắng thì mai kia chức gia chủ chắc chắn sẽ là của ngươi! Phải biết những người đam mê tu luyện như chúng ta thì không thích những chức vụ kiểu đó và cũng không thích gò bó ở một nơi nhưng người thì lại khác.” Liễu Thiên gật đầu vẻ mặt điềm tĩnh từ từ nói.
“Sao ngươi có cố gắng được không?” Liễu Thiên nói xong lại hỏi.
“Đệ nhất định, nhất định sẽ cố gắng, nhất định đệ sẽ làm cho Liễu gia lớn mạnh hơn nữa!” Liễu Hải lúc này nước mắt cũng đã chảy ra, hắn nắm chặt hai tay đầy quyết tâm nói.
Đối với hắn tương lai phía trước đầy mù mịt, rời khỏi tông môn, tu vi thấp kém, trở về gia tộc hắn thật sự không biết tiếp theo mình sẽ làm gì nữa. Nhưng hôm nay thì đã có rồi, hắn sẽ được đi theo đại bá học hỏi về kinh doanh buôn bán, học tập nghiên cứu sản xuất, rồi đến các mối quan hệ giao thương của Liễu gia hắn cũng sẽ được biết. Nếu có cơ hội này thì hắn không làm gia chủ thì cũng là thành phần không thể thiếu của Liễu gia sau này.
Lại nói thì Liễu Hải cũng biết bình thường nếu hắn hoặc phụ thân hắn tự đề nghị thì chưa chắc đại bá đã đồng ý vì đó là hậu chiêu đại bá để lại cho Liễu Thiên. Nhưng Liễu Thiên mà đề nghị thì lại khác! Vị đại ca này của hắn tu vi tăng tiến rất nhanh một lòng cầu đạo thì chắc chắn đại bá sẽ đồng ý cho hắn kế thừa kinh doanh trong gia tộc.
Vì vậy một cơ hội như vậy, hắn làm sao giám bỏ lỡ, có một cơ hội đổi đời như vậy hắn làm sao không vui mừng cho được.
“Đa tạ đại ca!” Liễu Hải lúc này lại ôm chầm lấy Liễu Thiên khóc lóc nói.
“Thôi nào, cảm ơn gì ta, ngươi theo học rồi không làm được việc thì ta cũng chẳng giúp được. Ta chỉ dẫn đường thôi, còn thành công hay không là do ngươi! Ngươi xem, nam nhi gì hơi tý đã khóc rồi!” Liễu Thiên lúc này mới vỗ vỗ vào lưng Liễu Hải rồi lại đẩy hắn ra từ từ nói.
“Nam nhi phải mạnh mẽ lên!” Liễu Thiên lại ra vẻ huynh trưởng chỉ dậy.
Hắn nói vậy nhưng chẳng nghĩ đến bản thân mình. Hắn cứ nghĩ đến người thân là đã khóc rồi. Tháng ít cũng phải mấy lần hắn ngồi khóc một mình vậy mà hôm nay lại ra vẻ trước mặt mấy vị đệ muội này.
Mà nói về thể hình tuy Liễu Hải hơn Liễu Thiên hai tuổi nhưng Liễu Thiên lại cao hơn một chút nên nhìn Liễu Thiên quá giống một người anh cả đang vỗ về đứa em trong nhà.
Hai người Liễu Thuyên và Liễu Hải đứng cạnh lúc này cũng cảm xúc ngổn ngang, tất cả mọi thứ đều diễn ra quá nhanh làm bọn họ phản ứng không kịp. Từ một Liễu Thiên luôn hống hách bắt nạt mọi người bỗng biến thành một Liễu Thiên biết bảo vệ và quan tâm lo lắng cho mọi người. Mọi thứ cứ diễn ra như mơ vậy, Liễu Thuyên có lúc tự hỏi mình rằng chuyện gì đang xảy ra. Nàng biết rằng Liễu Thiên đã thay đổi, thay đổi rất nhiều nhưng sao lại nhiều đến mức này. Phải nói là nàng cảm nhận Liễu Thiên cứ như một người khác vậy!
Thế nhưng với Liễu Thuyên thì Liễu Thiên giống như một người khác hay thực sự là một người khác cũng không quan trọng. Vì vị huynh trưởng mới này đem lại cho nàng cảm giác thân thiết, máu mủ ruột thịt chứ không xa lạ đáng ghét như trước kia.
“Thôi được rồi! Cứ vậy cố gắng! À! Tốt nhất không nên cố quá ảnh hưởng đến cơ thể. Cố gắng nhưng đừng hành hạ bản thân như ta!” Liễu Thiên khi này gật đầu nói rồi lại căn dặn.
…
Hoàng Hoa Phi Hạm đi với tốc độ gần ngàn dặm một canh giờ, nhanh hơn nhiều so với Cơ Vân Phi hạm. Chính vì tốc độ ưu việt của nó lên khoảng cách từ Trung Dương thành về Vạn Niên thành gần ba vạn dặm chỉ tốn có hai ngày mà thôi.
Chiều tối ngày thứ hai, Phi hạm bay đến cách một tòa thành vài dặm thì bắt đầu đi chậm lại rồi nó dừng hẳn phía ngoài thành hơn trăm trượng.
“Đã đến chạm đầu tiên, tất cả hành khách đi Hương Liên thành, Vạn Niên thành và Phúc Linh thành mời xuống phi hạm.” Lúc này, một âm thanh thông báo vang vọng khắp phi hạm.
“Nhanh lên! Chúng ta xuống thôi!” Trong phòng của mấy người Liễu gia, nhị trưởng lão đang thúc dục mọi người thu dọn đồ đạc.
Liễu Thiên khi này cũng chẳng có đồ gì nhiều phải thu dọn cả. Hắn rất nhanh đi ra hành lang của Phi Hạm, đoàn người Liễu gia cũng tương tự, tất cả lần lượt đi ra khỏi phòng.