“Ngươi cũng biết những đệ tử Tứ Tượng đội khi tham gia thí luyện yêu thú đều mang theo một loại hương dược có tên là Phần Liêu hương. Cái này đặc biệt có công dụng dụ đám yêu thú dưới tứ cấp.” Tằng Nhất nhìn về phá trung tâm xa xa nhàn nhạt nói.
“Phần Liêu hương, thứ được chế biến từ sáu loại thảo dược hai loại hương liệu cộng thêm chút máu của yêu hoa!” Hà Minh nghe vậy liền lẩm bẩm.
“Những yêu thú này đều đã bị lấy đi nội đan, xem ra những kẻ săn yêu thú này rất chuyên nghiệp!” Tằng Nhất chạy lại chỗ một con tắc kè to dài đến hai trượng đang nằm ngửa bụng lên xem xét một hồi nói.
“Yêu thú sau khi kết thúc tranh đoạt tài vật mới bắt đầu tăng cường, những loại này đều từ ngoài tràn vào! Như vậy đám người kia chắc hẳn tính toán thời gian rất chuẩn xác bày bố bẫy dụ này.” Tằng Nhất nhìn ra xa xa mấy lượt rồi lại nói.
“Chúng ta rời khỏi đây thôi! Chỗ này nhiều yêu thú chết như vậy chúng ta đứng đây rất dễ bị người khác chú ý.” Hà Minh nhìn quanh vẻ mặt lo lắng nói.
“Ừ! Chúng ta từ giờ đến trưa phải cẩn thận, điểm nghỉ chân mở ra thì lập tức tiến vào. Ban đêm bây giờ thật đáng sợ!” Tằng Nhất gật đầu đứng dậy hướng xa xa nói.
Bọn họ đêm qua cũng cả đêm không yên, cứ tý lại phải đánh nhau với yêu thú rồi gặp mấy con yêu thú tam cấp thì lại bỏ chạy. Chính vì vậy điều họ cần bây giờ chính là vào điểm nghỉ chân nghỉ ngơi.Cách chỗ hai người Hà Minh hơn hai mười dặm có một dãy núi dài vài dặm, vách đá cực dốc, cây cối trên núi cũng gần như không có chỉ có một vài đám rêu úa vàng mà thôi.
Ở một ngọn núi thấp trong dãy núi này có một nhóm sáu người bốn nam hai nữ, đang đứng nhìn xuống cánh rừng đối diện. Tất cả những người này thân đều mặc Thanh y, sau lưng có in một thanh tiểu kiếm ngân sắc. Đồng thời cả sáu người đều mang theo kiếm, người thì cầm ở tay, người thi đeo trên lưng, số lượng kiếm và kích thước kiếm của mỗi người cũng khác nhau.
“Chỗ này có tầm ba trăm con yêu thú nhị cấp, tám con tam cấp, nhất cấp không thấy xuất hiện, xem ra không thể đông hơn được nữa!” Một thiếu niên lớn tuổi nhất nhìn xuống phía xa nói.
“Hơn một canh giờ cũng đủ rồi, bọn yêu thú kia đang tự đánh giết lẫn nhau, nhưng những con yếu sẽ rất nhanh bỏ đi, chúng ta hành động thôi!” Nữ đệ tử gương mặt xinh đẹp với dải tóc dài buộc hai bên, tay cầm đoản kiếm nói.
“Hành động!” Nam đệ tử đứng giữa lưng đeo cự kiếm nhíu mày hô lên rồi là người đầu tiên bay đi.
“Vèo vèo…vèo!
Thế là sáu người vừa cái đã bay vụt đi về cánh rừng có cả đám yêu thú kia.
…
Lúc này ở một nơi phía xa trong Huyễn cực sơn mạch, nơi đây rừng núi bình thường, cây cỏ rậm rạp che hết đường đi.
Chỗ này có một bóng đen bay vụt qua rồi đừng lại tại một mỏm đá nhìn ra xa. Đây là một nam đệ tử thân mặc hắc y, tóc dày buộc gọn trải ra sau lưng, nam đệ tử này gương mặt thanh tú nhưng lại có phần trắng bạch thiếu huyết khí. Đây chính là thiếu niên Huyền Vũ đội kẻ đã khiến cho bao người trong Đại Kiến lộ thông đạo Phong Long Hoàng phải sợ hãi.
Lúc này, thiếu niên Huyền Vũ đội này lại dùng ánh mắt đầy âm lãnh nhìn về phía trước mặt.
Phía đối diện thiếu niên lúc này có một nữ đệ tử thân mặc xích y, tay cầm ô đang đứng, tóc dài xõa xuống ngực, do có ô che đi nên không nhìn rõ gương mặt nữ đệ tử này chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ cùng làn da trắng hồng và chiếc cằm (vline) thon gọn.
“Không ngờ lại gặp Tề huynh ở chỗ này?” Nữ đệ tử kia đột nhiên mỉm cười nói.
“Diệp Ninh?” Nam đệ tử kia ánh mắt nhíu lại giọng âm hàn lẩm bẩm.
“Tề huynh lần này trong điểm tài vật kiếm được không ít, không biết có thể nhường lại cho tiểu muội con Ô Kim Hạt này không?” Nữ đệ tử mặc áo đỏ giọng điệu thỉnh cầu nói.
“Nói đùa, Diệp nữ hiệp chẳng nhẽ lần này không kiếm được gì trong điểm tài vật? Điều này khiến ta không tin nổi!” Nam đệ tử kia cười nhạt dùng ánh mắt nghi hoặc nói.
Hai người này tất nhiên là đã nhận ra nhau, một người là người đứng đầu Tru Tước đội, đệ nhất kỳ tài khóa này là Diệp Ninh – Xích Huyết tiểu thư. Một người đứng đầu Huyền Vũ đội, thiếu niên nhân tài, Tề Thiếu Thiên – Hắc Ma công tử. Cả hai người hôm nay lại gặp nhau ở đây!
“Không dấu gì Tề huynh, tiểu muội lần này chọn vào thông đạo có phần khó khăn nên chưa vượt hết ải thì thời gian đã hết và bị truyền tống ra ngoài!” Diệp Ninh khi này lại tỏ vẻ bực dọc nói.
“Haha! Không ngờ đến Diệp cô nương đệ nhất kỳ tài nhưng cũng không vượt qua được thông đạo!” Tề Thiếu Thiên nghe vậy liền cười lớn vẻ mặt vui vẻ nói.
Thế nhưng nụ cười của hắn bỗng ngưng đọng lại trên khóe miệng, thay vào đó là gương mặt ngưng trọng, hai tay bỗng nhiên thả xuống, hắc khí cũng dần vận chuyển.
“Ta nói ra không phải để nghe người cười nhạo, ngươi nghĩ bổn cô nương yếu và đang phải cầu tình ngươi hả?” Diệp Ninh phía đối diện tức giận quát, đồng thời hai tay cũng hơi động.
“Vốn không muốn tránh đấu vô nghĩa nhưng xem ra ta đã bị người khác coi thường rồi!” Diệp Ninh ngữ khí lạnh băng, chiếc ô tự động bay lên xoay tròn trên không để lộ ra gương mặt thanh tú cùng ánh mắt đầy sát khí.
Cùng với đó, xung quanh cơ thể nàng không khí như bị đun sôi tạo ra màng khí mờ ảo lăn tăn làm cho người ngoài nhìn vào chỉ thấy hình ảnh của nàng bị vặn vẹo.
Diệp Ninh hai tay đưa ngang ra hai bên, hai mắt bỗng nhắm lại, một đồ án bỗng nhiên xuất hiện phía sau lưng nàng. Đó là một hình với nhiều hoa văn cổ văn xoay quanh một điểm màu đỏ, hoa văn mỗi lúc một lan rộng trên không, không khí xung quanh cũng như bị khống chế mà ngừng lưu động.
“Lĩnh Linh công!” Tề Thiếu Thiên vẻ mặt ngưng trọng cùng sợ hãi lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, hai tay hắn hắc khí mỗi lúc một nhiều, dần dần hắc khí lan ra bao phủ cả cơ thể hắn, sau đó lại tiếp tục lan rộng ra một vùng hơn năm trượng trong khu rừng. Nơi hắc khi đi qua cỏ cây hoa lá đều héo rũ mục nát, ngay cả những thân cây to cũng bị ảnh hưởng, lá cây bỗng vàng đi rồi rụng lả tả.
Rất nhanh nhìn vào chỗ Tề Thiếu Tiên đứng lúc này chỉ còn một đám mây đen không thấy người đâu nữa.
“Sà Vụ!” Diệp Ninh cười nhạt nói.
Cùng với câu nói kia, đồ án phía sau nàng cũng biến mất. Quần áo Diệp Ninh khi này không gió mà bay phần phật, hai tà áo đỏ bay phất phới ra phía sau. Hai bàn tay trắng muốt thon thả của nàng rất nhanh đẩy ra trước khẽ xoay một cái, năm ngón tay mở rộng.
“Vù vù…vù!”
Theo hai cánh tay của Diệp Ninh những hồng quang phóng đi với tốc độ cực nhanh về đám hắc vụ phía trước.
Hồng quang như huyết vũ bắn vào hắc vụ, chúng đi đến đâu hắc vụ bị tạt cho bốc hơi đến đấy.
“Ầm Ầm…!”
Hồng quang bay xuyên qua hắc vụ công kích vào tảng đá trong đó tạo ra những âm thanh ầm ầm rung chuyển. Khi hắc vụ tản đi, thì phía tảng đá kia cũng không thấy Tề Thiếu Tiên đâu, chỉ còn lại một khối đá đầy lỗ thủng, lỗ nào cũng rất sâu, nhiều chỗ còn bị đục vỡ ra từng mảng bằng cối say.
“Di chuyển nhanh đấy! Nhưng vẫn chưa đủ!” Diệp Ninh thấy đối thủ tránh được cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, nàng nhàn nhạt nói, đồng thời cơ thể khẽ động bay lên hơn hai trượng đứng lơ lửng cạnh một thần cây.
“Soạt!”
Ngay lúc Diệp Ninh vừa bay đi thì phiến đá dưới chân nàng vừa đứng đã bị một đạo hắc khí chẻ làm hai.
“Vèo!” Vẫn không thấy Tề Thiếu Tiên đâu chỉ thấy hắc khí lại từ khoảng không xuất hiện rồi rất nhanh bắn đến chỗ Diệp Ninh đang đứng.
“Phụp!” Diệp Ninh lúc này cũng không nhìn xem Tề Thiếu Thiên đang chốn ở đâu công kích, nàng tay trái một trưởng đánh tan hắc khí rồi tay phải khẽ vỗ vào thân cây bên cạnh, miệng thì lẩm bẩm một câu rồi quát lơn:
“Mộc Võng!”
Theo tiếng quát kia, thân cây bên cạnh bỗng nhiên phình ra rồi vặn vẹo biến đối. Một luồng năng lượng căng phồng từ trong thần cây được truyền xuống lòng đất.
“Phụp! Phụp!...”
Từ lòng đất vô số rễ cây phóng lên, trong phạm vị hơn mười trượng rễ cây đều cuồn cuộn nhô lên, rất nhanh các thân cây quanh đây cũng đều phình ra vặn vẹo, sau đó mọc ra một số cành, những cành này dần tuôn dài rồi xiên ra mọi nơi quanh chỗ Diệp Ninh đang đứng. Rất nhanh cả phạm vị mười trượng trên không dưới đất đã chằng chịt toàn cành cây và dây leo.
“Mộc thuật! Quả nhiên là mộc thuật!” Lúc này từ phía bên phải Diệp Ninh một bóng đen hiện ra bay trên không trung hai trượng, xung quanh là vô số hắc khí bám theo.
Đám dây leo và cành cây như có mắt, lúc này chúng lại mọc ra bám theo bóng đen kia.
Bóng đen kia đang bị cành cây cùng dây leo quấn lấy thì bỗng hắc khí quanh người bùng ra đánh gãy một số cành cây cùng dây leo đang vây quanh sau đó hắc khí quanh bóng đen lại ba động tỏa ra rồi tụ hợp lại, thân thể Tề Thiếu Tiên hiện lên rõ ràng trong đó. Tề Thiếu Tiên vừa hiện thân cũng không chậm trễ, hắn liền đánh ra mấy trưởng phá vây lùi ra xa.
“Tề Thiếu Tiên, ngươi có bản lĩnh gì thì bày ra đi, hôm nay ta muốn xem thử người có Hắc Tinh Tâm lợi hại thế nào!” Diệp Ninh đứng đó rất hiên ngang nói, dưới chân nàng dây leo lại mọc ra, chúng đẩy nàng lên cao mấy trượng.
“Ta cũng muốn xem thử người tu thành Lĩnh Linh công lợi hại thế nào?” Tề Thiếu Tiên nhàn nhạt nói, sau đó hai tay nắm chặt, rồi duỗi ra lại chập vào nhau, các ngón tay đan vào nhau, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Lúc này, từ trong cơ thể hắn hai luồng hắc khí đậm đặc chui ra vặn vẹo vài cái biến thành hai con thú hình thù kỳ lạ to cao đứng hai bên của hắn.
Hai con thú này đều như đám khí vụ không định hình nhưng lại có hai con mắt rất rõ ràng, đồng thời hình ảnh của nó thỉnh thoảng lại được cô đọng trông rất sống động.
Một con là hình người có sáu tay, trên đầu có sừng, hai mắt cô đọng thành điểm vàng nhạt, trong miệng có hắc khí đang trôi ra vào nhìn rất quỷ dị. Một con là giống như một con dơi, hai cánh mờ mờ màu đen đang vẫy, hai chân nó đạp đạp vào không trung, khuôn mặt mờ mờ trong quỷ vụ chỉ thấy trong đó có hai điểm đỏ đang đảo qua lại.
“Hắc Phong Quỷ kết hợp với Sà Vụ, quả nhiên là bản lĩnh của người!” Diệp Ninh hai mắt khẽ nhíu lại rồi lại lắc đầu nói.
“Xin chỉ giáo!” Tề Thiếu Tiên nói một câu rồi hai tay đẩy ra, hai hắc quỷ ngay tức khắc phản ứng theo.
Quỷ khí nhìn như một con dơi bỗng nhiên vụt cái biến mất để lại một làn khói đen. Con quỷ hình nhân thì hai tay rang ra, từ miệng một luồng khí đen như mực từ miệng phóng ra hướng Diệp Ninh.
Mà lúc này quỷ dơi từ lúc nào đã bay đến hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Ninh, hai chần của nó bổ xuống.
“Vù Vù!”
Diệp Ninh hai tay xoay xoay bắt quyết vài cái thì từ dưới chân vô số dây leo cùng với rễ cây xuất hiện đan thành một mặt phẳng bao bọc lấy nàng, một số xúc tua quăng quẩy vụt liên tục quấn chặt lấy con dơi bằng khí đen kia lại. Cùng lúc đó một đạo quang hỏa từ trong lồng gỗ bắn ra đánh tan con dơi bằng hắc khí này.
Phía trước lúc này luồng hắc khí từ miệng hắc khí sáu tay vừa phóng đến trước mặt Diệp Ninh cũng bị vô số dây leo quấn tít lại và liên tục quay tròn lại tạo thành một lớp phòng hộ, lớp dây leo như một chiến quạt lớn làm cho hắc khí không thể nọt qua dù chỉ một ít.
Hai thứ va chạm, những dây leo và rễ cây cũng bị hắc khí bào mòn rất nhiều, nhiều dây héo mục rơi xuống. Nhưng cứ cái này héo lại có cái khác thay thế, thế thủ gần như không thể xuyên lọt.
Tề Thiếu Tiên lúc này cũng không để ý đến bên kia công kích ngừng trệ, hai tay lại vận chuyển mấy lần, từ trong tay cầm ra một lọ nhỏ màu đen. Hắn mở lắp lọ ra tay phải để trên đỉnh lọ rồi hút một cái từ bên trong lọ một dung dịch màu trắng đục được hút lên tạo thành một thủy cầu nhỏ như ngón chân cái lơ lửng trong bàn tay của hắn.
Dung dịch kia lưu động trên tay Tề Thiếu Tiên rồi rất nhanh phóng to như đầu người, màu trắng đục bỗng chuyển sang trắng sáng rồi hơi có chút xanh.
“Độc Long Tủy Thủy!”
Tề Thiếu Tiên quát một tiếng hai tay đẩy ra, thủy cầu màu trắng trong tay được phóng đi một đoạn thì bùng nổ rồi hóa thành một con bạch long dài hai trượng, bạch long nhe nanh múa vuốt lao đến chỗ Diệp Ninh.
Lúc này công kích của quỷ khí lại biến mất, con dơi kia cũng đã ngưng tụ lại và bay cạnh Tề Thiếu Tiên. Quỷ hình sáu tay thì cũng dừng công kích, sáu tay chắp lại đưa lên đầu, đang làm động tác gì đó.
“Dùng độc dẫn nhập vào thủy thuật!” Nữ đệ tử kia thấy vậy hơi nhíu mày tay vừa kết ấn vài cái miệng bỗng nhiên nói.
Nàng lúc này vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chập lại một cái, nguyên thần trong cơ thể bùng ra làm cho tất cả dây leo đều mọc ra lá xanh, dễ cây cùng với cành cây đều to hơn ba phần.