“Bùng!” Thế rồi trong khoảng đen tối đó bỗng nhiên lại có một cột sáng trắng xuất hiện, cột sáng này bùng lên chiếu rọi từ đáy hồ lên đến tận mặt hồ. Cột sáng mỗi lúc một mở rộng, nó dần soi sáng một vùng không gian mấy km vuông dưới đáy hồ.
Do có ánh sáng nên khi này có thể thấy quanh cột sáng này có bốn bức tượng lớn có khắc các loại thú khác nhau phân biệt là một con rồng, một con chim lớn, một con hổ và một con rùa đầu có sừng nhỏ trên lưng lại cõng một con rắn lớn.
Nhìn vào bốn bức trượng lớn này nếu là người hiểu biết thì chắc chắn sẽ biết bốn bức tượng này chính là Tứ Tượng thú thủ hộ cho Kỳ Nhân các. Tứ tượng thú này cũng chính là tên đặt cho Tứ Tượng đội ở Ngoại Môn là Thanh long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền vũ.
Bốn bức tượng cao cả trăm mét, bức nào cũng uy nghi hùng vĩ, dù nằm dưới đáy hồ nhưng không hề bị rêu phong bám bẩn mà mặt ngoài của chúng vẵn nhẵn mịn dị thường. Dưới chân bốn bức tượng này thì có thể thấy một cái sân phẳng được nát đá trải dài, trên đó có khắc nhiều đường rãnh hoa văn ngang dọc, lại nói thì tuy ở dưới đáy hồ nhưng trên cái sân này không hề dính một chút bùn bẩn. Nhìn một lượt hết cái sân thì nó không khác gì một cái quảng trường trên mặt đất cả, điểm đặc biệt là ở giữa trung tâm cái sân này có một cột sáng lớn đang phóng lên trên mặt hồ.
“Tiên Thiên giả! Giỏi lắm, không ngờ có kẻ to gan dám hiến tế phân thần để mở ra Đại Môn chiếm lấy Thổ căn.” Hỏa Ảnh lão giả lúc này đứng trong một bong bóng khí lớn phía xa nhìn lại cột sáng kia thì không khỏi giật mình lẩm bẩm.
“Thổ căn? Đó là thứ gì?” Liễu Thiên đứng cạnh nghi hoặc hỏi.
“Xưa kia khi Thủy Tổ của các ngươi khai phá nơi đây thì cần phải đặt rất nhiều trận đồ tích tụ linh khí. Nhưng trong thiên địa những nơi có linh khí nồng đậm qua thời gian sẽ xuất hiện những Tiên Căn để điều hòa lượng linh khí. Nơi đây dưới chân Tử Quang Sơn có một loại Tiên Căn đó là Thổ Căn. Chính Thổ căn này ngày ngày hấp thụ điều hòa khiến cho lượng linh khí trong Tử Quang Sơn mạch không quá nồng đậm.
Nhưng một tông phái lớn thì số người sử dụng linh khí là quá nhiều nên không thể để Thổ căn tán đi lượng thiên địa linh khí kia được. Vì vậy Thủy tổ của các ngươi phải đi sâu vào lòng đất thu thập Thổ Căn và phong ấn nó vào mắt trận. Và ta cùng lão cũng đã giao kèo. Ta sẽ ở đây trấn giữ nơi đây một vạn năm đổi lại sẽ được giữ lại linh hồn! Nói lại mới nhớ sau nhiều năm chấn giữ ta lại cảm thấy dưới mắt trận không chỉ đơn giản có mỗi Thổ căn nhưng ta lại không biết có gì và cũng không dò xét được. Vì không ảnh hưởng đến mình nên ta không để ý mà chỉ theo giao kèo kia là bản thân phải chấn giữ đủ vạn năm!”
Hỏa Ảnh lảo giả ánh mắt mông lung từ từ giải thích.
“Một vạn năm, vậy người trấn giữ được bao nhiêu năm rồi?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Một vạn lẻ một năm!” Hỏa Ảnh liền đáp.
“Hơn một năm rồi, sao người chưa đi?” Liễu Thiên giật mình hỏi.
“Ta không rõ nhưng đúng ra thì sau một vạn năm Thổ Căn kia đáng ra phải bị yên diệt nhưng nó vẫn tồn tại nên một phân thần của ta vẫn ở đây. Nhưng xem ra hôm nay mọi việc cũng đến hồi kết.” Hỏa Ảnh lắc đầu lẩm bẩm rồi ánh mắt bỗng nhíu lại nhìn ra phía xa.
Phía xa dưới mặt nước đen thui vẫn là một quang trụ sáng rực đang mỗi ngày một mở rộng, theo đó một màn sáng màu xanh nhạt xuất hiện rồi lan tỏa quét ra tứ phía, nó đẩy lượng nước dưới hồ dạt ra để hở ra khoảng không phía trong cái sân lớn kia.
Tứ tượng phía ngoài cũng bắt đầu chuyển động tạo lên những tiếng ù ù như cối xay. Rồng uốn lượn, hổ nhe nanh múa vuốt, chim sải cánh như muốn bay lên trời cao, cặp rùa rắn quấn chặt lấy nhau.
“Tị Thủy trận khởi động, xem ra đại môn của trận pháp cũng bắt đầu khai mở! Ta đoán không nhầm thì có kẻ nào đó rất thông thuộc trận pháp ra tay, nếu như hắn biết về sự tồn tại của ta thì không ổn, tý nữa ta sẽ gọi ngươi trợ giúp!” Hỏa Ảnh lão giả nhìn về phía xa lẩm bẩm rồi quay lại dặn vài câu, sau đó lão động thân một cái đã xuất hiện ở hơn trăm mét bên ngoài bong bóng.
Liễu Thiên khi này đứng đần ra trong bong bóng nhìn về màn nước, vẻ mặt trở lên lo lắng.
…
Trong cái sân lớn dưới đáy hồ đã không hề có nước nữa mà nó là một khoảng không được đại trận tị thủy thủ hộ. Nơi đây có một hắc y nhân, người này bịt mặt, đội nón vành chỉ để hở ra có đôi mắt. Lúc này, hắc y nhân đang từ từ đi lại phía trung tâm của cái sân, nơi có cột sáng lớn với những dòng soắn năng lượng đang cuồn cuộn phóng lên tận trời cao.
“Vụt!” Khi hắc y nhân chỉ cách cột sáng kia hơn trăm mét thì một bóng người vụt đến chặn trước mặt gã. Người đó không ai khác chính là Hỏa Ảnh lão giả vừa mới rời đi kia. Thân ảnh gã lúc này đã ngưng thực hơn rất nhiều, nếu không để ý thì không thể biết là tàn ảnh hay người thật.
“Phong Nhân, quả nhiên lão vẫn chưa đi! Nhưng với bộ dạng này có ở lại cũng không khác gì.” Hắc y nhân kia đang đi thấy Hỏa Ảnh lão giả xuất hiện thì dừng lại nhìn một lượt nói.
Lúc này, Hỏa Ảnh một thân cổ bào đang đứng trước hắc y nhân nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía trung tâm của cột sáng kia. Tuy ánh sáng từ đó tỏa ra với cường độ rất cao nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy ở trong đó có một bóng người đang di chuyển. Bóng người kia di chuyển vài nhịp cuối cùng dừng lại kết ấn rồi như đang bày bố gì đó.
“Một Tiên thiên giả lại làm hành động phản quốc, cả vạn năm qua ngươi là người đầu tiên đó!” Hỏa Ảnh lão giả không nhìn vào cột sáng kia nữa mà quay ra nhìn hắc y nhân cười nhạt tự giễu.
“Phản quốc! Ha ha! Bản tôn phản quốc thì sao? Ngươi một thân tu vi không tệ vậy mà làm chó canh cho người khác. Vậy cũng xứng nói đến danh dự ư?” Hắc y nhân đắc ý cười lớn rồi dùng giọng điệu mỉa mai hỏi lại.
“Trong ba vị của Kỳ Nhân các thì ngươi không thể là Tông Chủ, Đồng lão thì ta cũng biết, ngươi là vị Nguyên lão cuối cùng kia, ta nhớ không nhầm thì trước kia thành Nguyên lão thì người đời gọi ngươi là Vạn Thuật Thần Quân!” Hỏa Ảnh lão giả không để ý mấy lời mỉa mai, gã lúc này nhớ lại những thông tin mình biết được rồi đưa ra phán đoán.
“Ngươi cứ việc ở đó mà đoán già đoán non nhưng cuối cùng ngươi cũng không ngăn được ta!” Hắc y nhân ung dung nói.
“Tiên Thiên giả thì đã sao? Ngươi muốn đi xuống đây thì đã phải bỏ ra một phân thần để hiến tế, đồng thời cũng chỉ có thể cho phân thần đi xuống còn bản thể chắc đang khống chế đại trận ngăn cách ba động phía trên. Vì vậy dù ta chỉ còn một tia phần thần thì ngươi cũng không hơn ta. Ta sẽ cùng ngươi giao lưu một chút, chờ khi mấy người kia đến thì ngươi sẽ có nhiều cơ hội để thể hiện tài năng hơn!” Hỏa Ảnh cười cười tự hỏi rồi dùng giọng điệu hùng hồn quát lớn.
“Vậy ư ngươi không còn thân thể thì cũng không thể có Đa Nguyên mà dùng cùng lắm chỉ là chút Hồn Linh? Ta thì lại biết ngươi từ lâu nên cũng chuẩn bị cho ngươi một món quà cho Hồn Linh của ngươi!” Hắc y nhân kia lắc đầu lẩm bẩm rồi hai tay chập lại kết ấn liên hồi.
“Muốn động thủ ư, được ta xem ngươi làm gì được ta!” Hỏa Ảnh lão giả nhíu mày thầm nghĩ nhưng rất nhanh không để ý mà liền quát lớn rồi hai tay đồng thời nắm lại, theo hai nắm tay của gã không khí xung quanh như bị hút co lại, khoảng không xoắn lại tạo thành hai vòng xoắn, theo đó cũng phát ra những tiếng lách tách nghe như thứ gì đó sắp vỡ!
“Dẹt! Dạt!” Hai quyền được Hỏa Ảnh lão giả đánh ra không hề có trưởng kình hay màu mè gì những lại khiến không gian bùng nổ, sóng khí như làn sóng tỏa ra, cùng với đó là âm thanh không khí ma sát kêu ken két nghe mà ghê tai.
Gần như cùng lúc Hỏa Ảnh lão giả đánh ra hai quyền thì phía bên kia hắc y nhân cũng dừng kết ấn, gã hai tay đan lại đẩy ra trước.
“Ầm! Ầm!” Không hề thấy trưởng kình bay đi hay dị thuật xuất hiện mà như có gì đó va chạm rồi có hai tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó một màn sóng mờ mờ như vô hình tràn ra tứ phía khiến cho một khoảng lớn nước hồ phía ngoài Tị Thủy trận dập dềnh lên xuống, cột sáng phía trung tâm quảng trường cũng bị luồng lực vô hình kia táp cho ngoằn nghèo như ngọn nến trước gió.
“Vốn tưởng không cần dùng đến nhưng linh hồn lực thật cường đại. Vậy ta cũng không tốn thời gian với ngươi nữa!” Hắc y nhân vẻ mặt âm trầm nói rồi nuốt vào một việc ngọc màu tím sậm, tiếp đến tay phải đưa ra gồng lên, nắm tay gã nổi lên nhiều đường vân màu đỏ rồi cả cánh tay từ từ chuyển thành màu vàng rồi cam cuối cùng thì đỏ như sắt nung.
Hỏa Ảnh lão giả phía đối diện thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ đưa hai tay lên cao, miệng lão lẩm bẩm gì đó. Theo mỗi nhịp lẩm bẩm một đồ án mờ mờ hiện lên rồi ngưng tụ lại trên hai bàn tay của lão. Cuối cùng hai đồ án đan vào nhau rồi liên tục quay tròn với tốc độ nhanh dần khiến cả khoảng không vặn vẹo như sắp hình thành một lỗ hổng lớn vậy.
“Phong Hồn Trận!” Bên kia, hắc y nhân bỗng hét lớn rồi tự đấm vào ngực.
“Phụp! Ầm!” Một đấm, thân ảnh hắc y nhân kia vỡ tan, theo đó một lượng nguyên thần lớn nổ tung, từ đó một màng khí trắng đục bùng ra rồi rất nhanh lan tỏa khắp không trung.
Màng khí vừa lan đến chỗ Hỏa Ảnh lão giả đã làm thân hình gã lảo đảo, hai đồ án đang ngưng tụ bỗng phân giải, cùng với đó lão cũng không cử động được mà chỉ đứng đơ ra đó.
“Hắn tự bạo phân thần để kích phát Hồn thạch nhằm tạo ra đại trận phong ấn linh hồn lực, xem ra hắn từ lâu đã biết mình chỉ là lực lượng linh hồn nên mới dùng chiêu này giữ mình lại để tiểu tử kia thu lấy Thổ Căn!” Hỏa Ảnh đứng đó thầm nghĩ, xem ra lão rất nhanh đã nhận ra tình hình.
“Bản tọa từng tung hoành bao năm lại không có cách đối phó với chiêu này ư!” Hỏa Ảnh tự nói rồi gã cắn đầu lưỡi, trên người bùng ra một màn khí tím, khí này tuy không hoàn toàn giải phóng lão khỏi Phong Hồn trận những cũng giúp lão vận động bình thường.
Lúc này, lão lấy trong người ra một lá bùa đỏ như máu, tiếp đến gã nuốt nó xuống. Ngay lập tức, thân hình cũng bành trướng, theo đó nhiều đồ án toàn cổ tự loằng ngoằng hiện lên trên mặt gã, những đồ án cổ tự này vừa xuất hiện thì liên tục di chuyển, cuối chúng đều phát sáng, ánh sáng đó như từ bên trong cơ thể muốn chiếu xuyên ra ngoài, nhìn thân thể Hỏa ảnh lão giả lúc này như đang chứa một lượng lớn năng lượng và chỉ chờ thời là sẽ nổ tung vậy.
“Bùng!” Ngay khi đã tích đủ năng lượng,Hỏa Ảnh lão giả như một quả bom nổ tung, theo đó một màn sáng màu vàng đậm như một làn sóng cực nhanh bùng ra tứ phía.
Màn sáng màu vàng bùng ra khiến đại trận tị thủy kia cũng không cánh mà bay, theo đó cái sân vốn được ngăn cách giờ đã trở lại bình thường, nước từ tứ phía ập vào nhau tạo thành một cột nước bắt lên cao, cả mặt hồ dập dềnh như mặt biển trong bão. Bốn bức tượng lớn ở bốn góc quảng trường kia vốn đang vùng vẫy cũng dừng lại và trở về sự cứng đơ vốn có. Đồng thời màn sáng vừa tràn đến thì cột sáng phía trung tâm kia cũng biến mất, khi ánh sáng cuối cùng biến mất thì có thể thấy ở đó có một thanh niên cao lớn với mái tóc dài để xõa.
“Hỗn Giới phù, ngươi!”
Hắc y nhân ngồi phía trên mặt hồ cũng cảm nhận được dị dộng phía dưới, gã khi này sợ hãi kêu lên nhưng chưa kịp nói hết câu thì phía dưới đã có tiếng nổ cùng ánh sáng lóe lên khiến cả mặt hộ nháy sáng một cái rồi vụt tắt. Những trận pháp gã bố trí khi này đã triệt để mất liên hệ.
“Cái này!” Liễu Thiên đang đứng phía ngoài mấy trăm mét cũng làn sóng nước sô cho nghiêng ngả màn bóng khí cũng vỡ tan, hắn khi này chìm vào trong nước rồi rất nhanh định lại thân hình nhìn ra hướng có cột sáng vừa rồi giờ đã là một màu tối đen.
“Xong hết rồi ư?” Hắn thật không ngờ vừa mới gặp nhau thì hai bên đã đồng thời tự bạo. Theo đó mọi thứ đang được khởi động thì như bị mất điện mà tắt hết. Rất nhanh mọi thứ kỳ diệu khi trước đều biến mất, cả đáy hồ lại trở lên tối tăm mù mịt. Lúc này, hắn thử điều động nguyên thần thì bỗng cảm thấy như có một lực lượng gì đó cản lại khiến nguyên thần không nghe theo sự vận động của nguyên trường lực.
…
“Ích Linh trận được kích hoạt, ài tên kia cũng không tầm thường!” Phía trên không mặt hồ, một hắc y nhân khác đang ngồi thiền bỗng mở mắt lẩm bẩm.
“Dương nhi không cần lo lắng, tuy Phong Hồn trận bị phá nhưng lão gia hỏa kia đã chết rồi. Hiện tại dù không dùng được nguyên thần nhưng đại môn phong ấn cũng đã bị Phá Không Châu cùng Phá Không Hoàn mở ra, ngươi hãy đi vào trong thu lấy Thổ Căn đi. Nên nhớ Ích Linh trận khắc chế Linh khí nên khi lấy Thổ căn khỏi Thổ Tượng thì nó rất dễ vỡ ngươi phải bảo quản cẩn thận!” Hắc y nhân liền truyền âm xuống phía dưới.
“Sư phụ yên tâm, ta đi đây!” Dưới màn nước tối om kia bỗng lóe lên một đốm sáng, đốm sáng đó từ từ di chuyển, theo sau đốm sáng là một thân ảnh vạm vỡ với mái tóc để xõa lượn lờ trong nước.
“Đi! Đi theo hắn! Đã có Ích Linh trận thì hắn không dùng được nguyên thần, ta thấy thân thể ngươi cũng không phải là yếu nên hãy ngăn hắn lại! Chỉ cần một một hai khắc thôi là đủ!” Hỏa Ảnh bất trợt xuất hiện, lão khi này chỉ là một tàn hồn đang phát sáng cạnh Liễu Thiên, những âm thanh liên tục vang lên trong đầu hắn với giọng điệu đầy lo lắng và thúc dục.
“Ta sao?” Liễu Thiên giật mình muốn hỏi nhưng bây giờ xung quanh toàn là nước mà hắn lại không học được truyền âm bằng linh hồn lực nên không thể hỏi được mà chỉ dùng khẩu hình miệng.
“Ta vừa rồi đã tự bạo chín thành tinh hồn, khi này chỉ còn một thành nên khó cản được đối phương. Thổ căn sau vạn năm vẫn chưa bị yên diệt nguyên nhân chắc chắn là do kẻ kia bí mật nuôi dưỡng. Một vạn năm qua ta đã chủ quan nên Thổ căn chắc chắn đã hấp thụ rất nhiều linh khí và căn nguyên khoáng vật, nếu để kẻ kia lấy được thì không phải vạn năm của lão phu coi như uổng phí sao, còn chưa nói đến thứ kia nữa!” Hỏa Ảnh gật đầu vẻ mặt ngưng trọng giải thích.
“Được! Xem như chúng ta thực hiện giao kèo đi!” Liễu Thiên nghe vậy suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ nghiêm túc dùng khẩu hình miệng cùng hành động để nói, hắn cũng không chờ Hỏa Ảnh lão giả nói gì nữa đã xoay người bơi đi.
“Đi đi, ta sẽ dùng nốt chút tinh hồn để mở Thôi Chung Linh báo động cho Kỳ Nhân các biết. Như vậy sẽ khiến người phía trên kia phải toàn lực ngăn cản nên ngươi có thể thoải mái giao chiến cùng kẻ kia. Nhưng nhớ là đánh được thì đánh không thì chạy kéo dài thời gian! À! Ta đoán không nhầm thì bọn chúng đã dụng Trận khí để mở ra thông đạo hướng xuống dưới chỗ phong ấn. Bây giờ dưới Ích Linh trận của ta nên Trận khí kia cũng không thu hồi được, ngươi có thể thoải mái đuổi theo!” Hỏa Ảnh lão giả gật đầu truyền âm căn dặn rồi cũng rất nhanh biến mất.