Tại cái sân lớn trước phòng Liễu Thiên có rất nhiều người đang đứng, ở đó còn có một đám đông thị về vây quanh tạo thành một vòng tròn lớn bao bọc những người có phận sự vào bên trong.
“Dừng lại! Nơi đây không thể đi vào!” Hứa Vĩnh Thiên đang định đi vào thì một thị về chặn lại nói.
“Tránh ra!” Rất nhanh, tên đầu lĩnh đứng cạnh có vẻ nhận ra Hứa Vĩnh Thiên liền ra lệnh rồi cung kính nói: “Bọn thuộc hạ không có mắt mong đại nhân bỏ qua, mời người!”
“Hừ!” Hứa Vĩnh Thiên khẽ hừ một cái rồi đi qua đám lính đi vào khu đám quản thư cùng mấy vị trưởng lão dẫn đội đứng.
“Về rồi! Thế nào? Tên kia đâu? Bọn chúng sao lại tấn công các ngươi?” Một nữ trưởng lão thấy Hứa Vĩnh Thiên về thì liền hỏi.
“Tên đó bị ta giết rồi, bọn hắn đến đây để cướp đoạt một món đồ của đệ đệ ta!” Hứa Vĩnh Thiên liền nói.
“Vây ư? Tên tiểu tư theo ngươi hắn cũng vẫn lạc rồi?” Vị nữ trưởng lão kia lại hỏi.
“Ta không biết, nếu thực sự đệ đệ của ta có mệnh hệ gì thì cái Tiên Lịch lầu kia cũng không cần tồn tại nữa!” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu rồi dùng ánh mắt âm hàn nói.
“Cái này thì Hứa quản thư không cần lo lắng, vừa rồi một vị cao tầng trong Hoàng Cung cũng gửi một mật thư cũng nói rằng kẻ đột nhập Hoàng cung là người của Tiên Lịch lâu trong Xuân phong quán. Ta nghĩ giờ này đã có người đi bắt bọn chúng rồi! Mà màn rượt đuổi của Hứa quản thư cũng được triều đình cử người đi trấn an dư luận trong thành rồi!” Một vị trung niên trưởng lão kia mỉm cười nói.
“Vậy thì tại hạ yên tâm rồi. Tại hạ phải vào xem xét gian phòng, mong các vị không cản trở?” Hứa Vĩnh Thiên nghe vậy vẻ mặt cũng giãn ra nói rồi gương mặt lại chuyển thành nghiêm nghị hướng đám trưởng lão đề nghị.
“Đó là đương nhiên, dù sao hai gian phòng đó cũng là của huynh đệ các ngươi, lại nói theo quy định của bản tông thì chúng ta không có lệnh từ trên ban xuống sẽ không được động vào đồ đạc của đồng sự. Vì vậy hiện trường bên trong vẫn được bảo quản nguyên vị!” Nữ trưởng lão kia liền gật đầu từ từ nói.
“Đa tạ!” Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ cảm kích nói rồi liền hướng gian phòng hoang tàn mà đi.
“À! Hứa quản thư nếu thu gọn đồ xong thì có thể để đám bọn ta điều tra một chút được không?” Nữ chấp sự kia chợt nhớ ra gì đó hỏi.
“Cái này, cũng được! Các vị chờ ta thu dọn một vài đồ đạc quan trọng của tiểu đệ đã!” Hứa Vĩnh Thiên hơi lưỡng lự rồi cũng gật đầu đồng ý sau đó đi vào trong gian phòng hoang tàn.
Đi vào gian phòng hoang tàn, Hứa Vĩnh Thiên theo thông tin thu được mà đảo quanh gian phòng một lượt nhìn xem miếng kim loại kia ở chỗ nào. Gã nghĩ rằng nếu tìm được miếng sắt kia thì rất có thể sẽ tìm thấy tung tích của Liễu Thiên.
Chẳng biết là do huynh đệ hiểu nhau hay may mắn mà chỉ vài vòng tìm kiếm Hứa Vĩnh Thiên đã nhìn thấy miếng sắt han nằm lăn lóc cùng đám chén vỡ, ấm nát tại chân tường.
“Thứ này làm sao có thể là Tĩnh Kim hay Thiên thạch, chỉ là một dạng phong ấn cao cấp mà thôi!” Hứa Vĩnh Thiên quả nhiên hiểu biết, gã vừa cầm miếng sắt han lên nhìn ngắm một lượt đã phần nào đoán ra lại lịch của nó mà lẩm bẩm.
Lúc này, Hứa Vĩnh Thiên sau khi nhìn ngắm một hồi không có được tung tích gì thì cũng cất miếng sắt han đi mà tìm quanh gian phòng.
Gã đi lại mấy lượt cũng không tìm thấy tung tích gì thì vẻ mặt não nề. Gã vừa đi vừa nhăn nhó tự hỏi: “Liễu Thiên, đệ đâu rồi?”
Hứa Vĩnh Thiên lắc lắc đầu, gã không thể ủy mị được. Gã lại đi lại trong gian phòng, trong đầu thì liên tục thâu tóm những thông tin quan trọng.
“Nhớ kỹ lại, trong thần thức của tên kia quan sát được chắc chắn có chút khác với mình. Đúng vậy lúc hắn giao chiến với mình đã nhìn thấy phía sau mình một tia sáng lạ lóe lên. Chính là nó!” Hứa Vĩnh Thiên như đại ngộ lẩm bẩm rồi liền chạy lại chỗ Liễu Thiên vừa nằm.
Trên sàn nơi Liễu Thiên vừa nằm ngoài một vùng rộng mấy mét vuông đều có vết máu, mà máu trên sàn đều đã khô lại.
Nhìn lớp máu khô trên sàn, Hứa Vĩnh Thiên lại trầm tư suy nghĩ.
“Không đúng, tại sao lại khô nhanh vậy được?” Hứa Vĩnh Thiên suy tư một hồi thì liền lắc đầu nói rồi ngồi xuống sờ lên vết máu trên sàn.
“Máu không ngấm xuống nền nhà mà bị hút đi, thả nào chỉ chưa đầy mấy khắc mà đã khô hết rồi. Mà bị hút đi, lại có ánh sáng lóe lên ở đây!” Hứa Vĩnh Thiên cao cạo lớp máu khô lẩm bẩm.
“Đúng rồi! đã có một tiểu truyền tống trận được mở ra ngay sau lưng mình! Không phải truyền tống mà là triệu hồi môn!” Hứa Vĩnh Thiên hai mắt mở lớn như nhận ra điều gì đó.
“Là ai? Là ai lại có thể làm ra cái triệu hồi môn này? Trong thần thức của tên kia thì Tiên Lịch lầu chỉ còn một thái thượng trưởng lão là có tu vi Hoành Không cảnh. Nhưng Hoành Không cảnh thì làm sao có thể làm ra cái triệu hồi môn như vậy được” Hứa Vĩnh Thiên vẻ mặt ngưng trọng thầm suy tính.
…
“Trùng tổ kinh mạch, Dịch dưỡng huyết mạch, nhưng đan điền hư hại khó có thể cứu được a!” Trong cơn mệ man, Liễu Thiên thấy một bóng người mờ mờ đứng cạnh nói.
“Đây là đâu? Âm phủ ư?” Trong tâm trí, Liễu Thiên tự hỏi.
Vừa rồi hắn bị ảo thuật khống chế vốn đã tự cắn đầu lưỡi để phá giải nhưng vừa phá giải thì lại bị một điểm sáng phóng đến. Điểm sáng kia quá nhanh, nó liên tục bắn vào cơ thể hắn. Lại nói thì điểm sáng kia không có lấy mạng hắn ngay mà liên tục đánh vào động mạch và kinh mạch của hắn, thế rồi ngay cả đan điền dường như cũng bị đánh vỡ. Liễu Thiên chỉ biết đến đó thì do mất máu quá nhiều đã ngất đi. Khi này hắn lờ đờ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở đâu đó mà trước mặt lại có một người đang thao tác gì đó trên cơ thể mình.
“Trước tiên cứ giúp các hệ sinh cơ sống lại rồi làm hắn tỉnh hỏi chút cũng được!” Liễu Thiên mở mắt lờ đờ nhìn quanh bóng dáng kia thì thấy có phần quen thuộc rồi giọng nói kia cũng khá quen thế nhưng hắn chưa nhìn hay đoán ra là ai thì lại một lần nữa ngất đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Liễu Thiên lại tỉnh dậy, khi này đầu óc hắn đã tỉnh táo hơn, đôi mắt thì mở lớn nhìn lên lóc nhà!
“Đây là một căn nhà tranh! Mình sao lại ở đây?” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại hỏi.
Thế rồi hắn thực sự muốn nhìn quanh gian phòng một lượt nhưng cả người vô lực không thể cử động nên hắn chỉ nhìn được lên trên mái nhà và cuối giường mà thôi. Lại nói thì cuối giường của hắn cũng chỉ có một bức trường tre, trên đó có cheo một cái nón vành mà thôi.
“Đan điền của mình vỡ rồi, oan trái làm sao! Một lần nữa mình lại thành phế nhân!” Liễu Thiên lúc này suy nghĩ về thương thế của mình thì không khỏi thầm thàn. Lại nói thì đa phần cơ thể Liễu Thiên không thể cử động nhưng một số bộ phận vẫn có thể vận động đôi chút, trong đó có cả bộ não.
“Chẳng sao, còn sống là tốt rồi!” Liễu Thiên cũng không ủ rũ mà lại vui vẻ thầm nghĩ.
“Tỉnh rồi ư?” Lúc này, một giọng nói già lua vang vào khiến Liễu Thiên giật mình.
“Đồng đại ca!” Liễu Thiên nhận ra giọng nói kia thì thào.
Hắn vừa nói xong thì Đồng Xuyên lão giả cũng đi đến đầu giường ngồi xuống mỉm cười nhìn hắn.
“Đây là nhà của huynh? Tại sao ta lại ở đây?” Liễu Thiên cơ thể bất động nhưng miệng vẫn mấp máy khẽ nói.
“Cái đó thì phải nhắc đến miếng ngọc ta đưa cho tiểu tử ngươi. Miếng ngọc đó chính là một Thuấn Không lệnh được ta bố trí thêm hai trận pháp cảm ứng Tích Huyết trận và Vạn Lí Dẫn. Khi miếng ngọc đó ngấm máu của ngươi thì ta lấp tức cảm ứng được. Lúc đó ta có phần lo lắng và cuối cùng quyết định triệu hồi đệ đến đây nếu có nguy hiểm thì cứu ngươi một mạng còn không thì cũng đến chơi một chuyến!” Đồng Xuyên lão giả từ từ giải thích.
“Thì ra là nó, nhưng đệ nhớ là không mang theo nó bên người mà để trên giường.” Liễu Thiên lẩm bẩm.
“À đúng rồi! Khi tên cao gầy kia tìm tòi từng bới tung quần áo của mình, có khi nào nó đã rơi xuống đất để rồi qua những va chạm đánh nhau mà lăn đến chỗ mình nằm! Nếu như vậy thì mình cũng hên nha!” Liễu Thiên trợt nhớ ra gì đó thầm nghĩ.
Hắn nghĩ vậy mà đâu có biết mình đã mất quá nhiều máu nên đã tạo thành một mảng lớn trên sàn nhà!
“Thôi đừng nghĩ nhiều làm gì, bây giờ hãy nghe về thương thế của đệ đi!” Đồng Xuyên ngưng trọng nói.
“Đệ cũng biết phần nào nhưng vẫn xin đại ca nói rõ hơn!” Liễu Thiên liền nói.
“Lúc trước tên kia vì muốn sưu hồn người nên đã sử dụng không ít thủ đoạn như ảo trận khống chế, rồi dùng Quang trùng phá vỡ động mạch cùng kinh mạch của người cuối cùng thì dùng Hình trận phá vỡ điểm Thủy khởi nhằm khống chế nguyên thần để dễ dàng sưu hôn trong lúc đệ hôn mê. Rất may là vừa thời khắc tên kia thi triển sưu hồn thì đã xay ra dị biến không thì đệ giờ đã không ở đây rồi!” Đồng Xuyên lão giả nhớ lại thương thế của Liễu Thiên rồi từ đó mà phân tích lại những gì xảy ra với hắn.
“Dị biến ư? Đệ tuy hôn mê nhưng cũng cảm nhận được chút giao chiến, hình như là Hứa đại ca!” Liễu Thiên ánh mắt mông lung phán đoán.
“Ừ! Ta nghĩ cũng chỉ có hắn! Được rồi chúng ta vào việc chính thôi!” Đồng Xuyên lão gật đầu rồi lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Sau đây sẽ phải chữa trị cho tiểu tử ngươi!"
“Đúng rồi! Đa tạ Đồng đại ca đã chữa trị cho đệ!” Lúc này, Liễu Thiên mới nhớ ra mà cảm ơn Đồng Xuyên.
“Haha! Có gì đâu, cái đó cũng tính gì là chữa trị. Mà ngươi đã coi ta là đại ca, mà là đại ca thì phải lo cho tiểu đệ rồi!” Đồng Xuyên cười nói.
“Nhưng thương thế của ngươi lại rất lặng, bậc làm đại ca như ta tuy có cách có thể cứu ngươi nhưng chúng ta phải nói chuyện một chút đã!” Đồng Xuyên thu lại nụ cười từ từ nói.
“Ta có một cách duy nhất có thể cứu được ngươi nhưng cách này lại tồn tại một số hạn chế nhất định có thể ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này. Vì vậy ta vẫn cứ phải hỏi ý kiến của ngươi. Đồng thời phương pháp kia cũng có chút ràng buộc nên ngươi phải làm một bài kiểm tra!” Đồng Xuyên lại nói.
“Thế nào có đồng ý chữa trị không để ta còn bắt đầu kiểm tra?” Đồng Xuyên lão tỏ vẻ thâm thúy hỏi.
“Huynh nghĩ đệ có sự lựa chọn khác sao? Liễu Thiên cười khổ đáp.
“Ài! Nếu đệ muốn sống yên ổn như một người thường thì ta cũng có thể giúp chọn một cách khác nhưng muốn tiếp tục tu luyện thì quả thật chỉ có cách này!” Đồng Xuyên lão thở dài nói.
“Thôi đại ca không cần nghĩ nhiều làm gì, có cách là được rồi! Mong huynh ra bài kiểm tra!” Liễu Thiên thấy vẻ mặt ủ rũ của Đồng Xuyên thì an ủi rồi lại tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Được! Mà cách này cũng không hẳn là họa nếu gặp người có khi còn là phúc nữa. Thôi nghe câu hỏi đầu tiên đây: Đệ có thật sự muốn trở thành cường giả, vì sao muốn làm điều đó?” Đồng Xuyên liền gật đầu bắt đầu hỏi.
“Chắc chắn là đệ muốn thành một cường giả rồi, còn nguyên nhân thì có rất nhiều nhưng chủ yếu là muốn mạnh mẽ để sống một cuộc sống thật tự do tự tại!” Liễu Thiên nghe thấy hỏi vậy liền nói ra những gì mà mình nghĩ không hề dấu diếm điều gì.
“Kiếp tu đạo chính là cắt bỏ hết nhân tình thế thái mọi thứ đều chỉ truy cầu đại đạo, chỉ có vậy mới tu thành cường giả được! Đệ có làm được không?” Đồng Xuyên lại hỏi.
Đến câu hỏi này thì Liễu Thiên phải suy nghĩ, hắn cuối cũng thở ra một hơi nói: “Xin lỗi! Đệ không làm được!”
“Tại sao?” Đồng Xuyên tò mỏ hỏi.
Liễu Thiên lại nói: “Đệ tu luyện chính là muốn vui vẻ tự tại không bị dàng buộc bởi bất cứ điều gì. Tu luyện để có cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc hơn! Mà nếu phải cắt đứt nhân tình thế thái thì đệ thật sự không biết tu luyện đến đỉnh cao để làm gì? Khi đó chẳng phải sẽ vô cùng thê thảm sao?”
“Không có tình cảm thì liệu còn là một con người sao?” Liễu Thiên nói xong lại rơi vào trầm tư mà lẩm bẩm.
“Nghĩ như thế thì đời này đệ sẽ không thể nào tiến xa trên con đường tu hành được! Đệ không muốn đi đến đỉnh phong nữa sao? Những quyết tâm đâu hết rồi?” Đồng Xuyên tỏ vẻ thất vọng liên tục hỏi.