Lại nói thì mỗi tầng của Cửu Cửu Vân tháp chỉ có ba phòng nên với số lượng người đông đúc như Xuân Đô thì dù có gần ba trăm phòng nhưng vào giờ cao điểm vẫn hết như thường. Hứa Vĩnh Thiên lấy được một phòng này cũng là nhờ vào chút cơ may cùng quen biết.
“Đại ca thật có đại bản sự a! Đông đúng vậy mà vẫn tìm được một gian phòng thượng hạng này!” Liễu Thiên khi này vừa ăn vừa nói.
“Haha! Cái này là do đại ca từng đi lại nơi đây nhiều lần!” Hứa Vĩnh Thiên cười khoái trí nói.
“Để đệ rót rượu cho đại ca!” Lúc này, Liễu Thiên cầm vò rượu nói rồi liền rót đầy từng bát một.
“Được! Uống!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu cầm bát rượu lên nói.
“Tiểu nhân đã nói hết phòng rồi! Mời ngài khi khác đến!”
“Lão phu không đi! Lão phu hôm nay phải uống rượu ở đây!”
“Vậy đừng trách bọn tiểu nhân vô lễ. Tiểu Phương hãy đi gọi Hắc vệ đến đây!”
Hai người vừa uống được một ngụm rượu thì bên ngoài lúc này bỗng có tiếng to nhỏ truyền vào khiến cả hai dừng lại.
“Đại ca! Bên ngoài hình như có người muốn làm loạn!” Liễu Thiên khi này vừa nghe ngóng vừa nói.
“Điều này hơi lạ! Ta uống rượu ở đây rất nhiều lần rồi cũng chưa gặp trường hợp như thế này bao giờ!” Hứa Vĩnh Thiên nhăn mày tỏ vẻ khó hiểu lẩm bẩm rồi lại tiếp tục nghe ngóng.
“Ịch! Ịch!...”
Bên ngoài hành lang những tiếng bước chân rộn rã mỗi lúc một to hơn.
“Vị khách quan này người còn không đi thì chúng ta đành phải dùng vũ lực!” Tiếng bước chân dừng lại thì một giọng nói băng hàn vang lên.
“Hừ! Vũ lực! Các ngươi dám, lão phu đến đây tuy không có phòng nhưng lại có người quen!” Phía ngoài lại một âm thanh già lua vang lên khiến hai người Liễu Thiên càng to mò hơn.
“Người quen? Không cần lí do nhiều, lão có biết nơi này không phải ai cũng đến làm càn được. Người đâu mau kéo lão xuống!” Giọng nói nam tử lanh băng kia tỏ vẻ không tin rồi sau lời nói đó lại có tiếc bước chân vội vã đi đến.
“Không tin ư? Được để ta gọi: “Xuân thiên hòa phong thường nhân hỉ. Kỳ địa vân du dị giả sầu.” Bên ngoài, giọng nói già lua kia lại vang lên, lần này người đó còn đọc thơ.
“Đọc thơ cũng không thay đổi được gì! Còn đứng ngây ra đó, không mau lôi lão xuống, tổng quản trách phạt thì các ngươi có mấy cái mạng hả!” Nam tử phía ngoài kia nói rồi lại quát lên ra lệnh cho đám thuộc hạ.
“Đi! Đứng dậy!...”
Ngay sau đó bên ngoài mấy giọng quát của nam hán vang lên cùng chút âm thanh loạt xoạt hình người kia đang bị kéo đi.
“Dừng!” Hứa Vĩnh Thiên đang ngồi trong phòng nghe đến lúc này bỗng quát lên một tiếng khiến cả Liễu Thiên bên cạnh cũng ngạc nhiên khó hiểu.
Ngay sau khi quát lên thì Hứa Vĩnh Thiên đứng dậy đi ra mở cửa, Liễu Thiễn cũng tương tự ra theo.
Mở cửa ra thì hai người thấy ở hành lang rộng gần hai mét có một nhóm năm người mặc đồ đen thân mang trường kiếm đang vây quanh một lão già râu tóc bạc phơ, lão mặc một thân cổ bào cũ nát, gương mặt nhăn nheo già lua đang mỉm cười nhìn Hứa Vĩnh Thiên.
Hứa Vĩnh Thiên khẽ cúi đầu với lão rồi lại đảo mắt nhìn ra sau đám người thì thấy trên hành lang lúc này còn có mấy vị thị nữ tiểu nhị cùng một đại hán cao lớn đang đứng đó dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lại.
“Vị này là bạn của ta! Các vị có thể lui xuống được rồi!” Hứa Vĩnh Thiên liền hướng vị đại hán kia nói rồi chạy lại đỡ lão giả kia lên tỏ vẻ áy náy nói: Đại ca, đại ca không sao chứ, chúng ta chờ người lâu rồi!”
“Diễn ư?” Liễu Thiên đứng phía sau nghe vậy thì giật giật mí mắt mà lẩm bẩm. Hắn nhớ thì bọn họ có chờ ai đâu, mà lão giả kia già như vậy thì đại ca cái lỗi gì?
“Haha! Thật không ngờ! Thôi chúng ta uống rượu!” Lão gỉa kia được Hứa Vĩnh Thiên đỡ dậy liền cười lớn rồi tỏ vẻ ngạc nhiên nói sau đó đi trước vào phòng.
Hứa Vĩnh Thiên và Liễu Thiên cũng quay vào phòng đóng cửa lại, đám hắc vệ cùng mấy người phục vụ đứng đó một chút to nhỏ vài câu rồi cũng rất nhanh giải tán, hành lang này một lần nữa trở lại yên tĩnh.
“Tiền bối không biết vì sao lại cố ý làm loạn ở ngoài?” Lúc này, trong phòng, Hứa Vĩnh Thiên mới cung kính hỏi.
“Haha! Ngươi hiểu hai câu thơ kia nên mới kéo ta vào. Cũng tốt, ta chính là muốn tìm một số trưởng lão nói chuyện uống rượu nhưng chấp sự như ngươi cũng được!” Lão giả kia cười rồi nhìn Hứa Vĩnh Thiên đánh giá một lượt nói.
“Người biết thân phận của vãn bối?” Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Hừ! Ta tu vi cũng không quá cao nhưng cũng đủ nhìn ra tu vi của ngươi. Với tu vi cùng tuổi tác như ngươi thì trong Kỳ Nhân các ngoài chấp sự ra thì còn làm gì nữa?” Lão giả kia khẽ hừ một cái rồi từ từ nói.
“Đúng vậy! Vãn bối là một quản thư trong Kỳ Nhân Các, vãn bối họ Hứa tên Vĩnh Thiên, tiểu đệ này là Liễu Thiên. Không biết quý tính đại danh của tiền bối!” Hứa Vĩnh Thiên gật gật đầu rồi lại tự giới thiệu về mình và Liễu Thiên, cuối cùng gã cũng hỏi thăm tên tuổi của lão giả kia.
“Ta họ Đồng tên chỉ một chữ Xuyên, mà các ngươi cũng đừng tiền bối tiền bá gì, ta tuy già nhưng cứ gọi là đại ca như vừa rồi là được!” Lão giả kia liền giới thiệu rồi tỏ vẻ không vui nói.
“Cái này sao được. Vừa rồi chỉ vì không muốn làm náo động nên vãn bối mới lỡ lời!” Hứa Vĩnh Thiên vội lắc đầu giải thích.
“Hừ! Lão phu chẳng nhẽ không đủ tiểu chuẩn để làm đại ca của các ngươi!” Đồng lão giả hừ một cái nhìn hai người Liễu Thiên hỏi.
Liễu Thiên đang ngôi nghe truyện bỗng bị ánh mắt lão giả kia đảo qua thì giật mình trợn mắt, hắn không biết nói gì lúc này.
“Tiền bối nói đùa rồi! Với thân phận của người thì hai người vãn bối sao giám xưng huynh gọi đệ! Như vậy quá bất kính rồi!” Hứa Vĩnh Thiên bên cạnh thì chấn định hơn nhiều, gã lúc này lại tỏ vẻ khó sử giải thích.
“Nếu không đồng ý thì thôi vậy, cáo từ!” Đồng lão giả nghe Hứa Vĩnh Thiên khách sáo gương mặt sầm lại đứng dậy nói rồi từ từ đi ra ngoài.
“Đại ca thì đại ca có gì phải sợ, chẳng phải đệ kém huynh nhiều tuổi nhưng vẫn gọi huynh là đại ca sao!” Liễu Thiên lúc này thấy không khí có phần ảm đạm thì liền nói.
“Đúng vậy! Đồng đại ca xin dừng bước!” Hứa Vĩnh Thiên nghe Liễu Thiên nói vậy cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu gọi Đồng lão lại.
“Có vậy chứ!” Đồng lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng quay lại bàn ngồi xuống.
“Chúc mừng đại ca có thêm một vị đại ca khác!” Liễu Thiên lúc này mỉm cười nói.
“Cả ngươi nữa, từ sau cũng gọi ta là đại ca!” Đồng lão giả lại nhìn Liễu Thiên nói.
“Cái gì?” Liễu Thiên trợn mắt há mồm, lão giả này có khi hơn cả tuổi ông nội hắn, đại ca, đại ca ư? Ai mà gọi được đây?
“Hừ! Ngươi gọi hắn là đại ca, hắn lại gọi ta là đại ca, như vậy ngươi gọi ta là đại ca thì có gì sai, chẳng nhẽ ngươi cũng coi thường ta già cả?” Đồng lão nhìn Hứa Vĩnh Thiên nói rồi lại dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi Liễu Thiên.
“Á! Ép người quá đáng mà! Nhưng cũng không sao!” Liễu Thiên thầm kêu khổ rồi lại nhìn Đồng Xuyên cùng Hứa Vĩnh Thiên nói: “Được!Đại ca, đại ca, cả hai đều là đại ca!”
“Haha! Tốt! Tiểu tử này khá hợp tính lão phu, nhưng bằng này tuổi mà tu vi lại chỉ có bao nhiêu?” Lúc này Đồng Xuyên lão giả lại đảo qua Liễu Thiên đánh giá.
“Khiến đại ca chê cười rồi!” Liễu Thiên mỉm cười nói.
“Có gì mà chê cười! Xem bộ dạng luyện tập của ngươi chắc cũng không phải loại lười biếng, nếu co cơ hội thì ta sẽ giúp ngươi chút!” Đồng Xuyên lão giả lắc đầu nói.
“Vậy thì còn gì bằng, đệ còn không mau cảm ơn tiền bối, à không đại ca!” Hứa Vĩnh Thiên đứng cạnh nghe vậy vui mừng nói đến đoạn xưng hô thì có chút nhầm lẫn nhưng cũng rất nhanh sửa lại.
“Đa tạ đại ca!” Liễu Thiên mỉm cười cảm tạ.
“Cảm ơn để lúc ta giúp xong hẵng nói, mà đại ca giúp tiểu đệ cũng có gì mà lấy ơn! Thôi bây giờ uống rượu đã!” Đồng Xuyên lão giả lắc đầu nói rồi với tay ra bàn nhỏ phía ngoài lấy bát nói.
“Được! Để tiểu đệ rót rượu cho hai vị đại ca!” Liễu Thiên thấy vậy liền cầm vò rượu lên nói rồi bắt đầu rót từng bát.
“Tên nhóc này tu vi hơi kém nhưng khá ngoan ngoãn, ta mà không nhiều việc thì sẽ mang hắn đi theo một thời gian!” Đồng Xuyên nhìn Liễu Thiên tỏ vẻ đáng tiếc nói.
“Mà thôi trong tông tu luyện cũng tốt hơn theo lão phu nhiều!” Đồng Xuyên lão giả lắc đầu cầm bát rượu lên.
“Tiểu đệ lúc nào cũng yếu kém đã để hai vị đại ca lo lắng rồi! Mời hai đại ca một chén!” Liễu Thiên lúc này cầm bát lên hướng hai người Đồng Xuyên và Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ biết ơn nói. Hắn biết hai người trước mặt không biết thật giả thế nào nhưng hiện tại đều đối với hắn rất tốt. Chỉ như vậy thôi hắn cũng phải mời hai người này một chén.
“Khách sáo làm gì! Chúng ta uống!” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu mỉm cười nói rồi cũng cầm bát lên.
“Haha! Cạn!” Lão giả kia thì chỉ cười lớn cầm bát lên đưa ra.
Cả ba một nhịp đồng loạt uống hết.
“À! À! Rượu ngon! Tiếp!” Hai người kia tất nhiên sảng khoái à mạnh một tiếng còn Liễu Thiên thì chưa đến mức say nhưng uống một hơi nhiều rượu khiến hắn có cảm giác khó nuốt. Thế nhưng khó nuốt hắn vẫn một hơi rồi lại cầm vò rượu lên rót.
Cứ một hơi uống lại nói vài câu ăn vài miếng lại uống.
Thế là cả ba người chênh nhau rất nhiều thế hệ đã ngồi cùng một bàn gọi nhau là huynh đệ.
Thêm vài vòng thì ai đấy cũng ngà ngà say, chuyện cũng đã nói đủ thứ, Hứa Vĩnh Thiên mới nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Bây giờ, chúng ta vừa uống rượu vừa luận về những người mạnh nhất trong tông cùng đám tiểu yêu nghiệt đang nổi danh đi!”
“Haha! Cũng được! Hứa đệ hãy cho đại ca cùng tiểu đệ đây mở rộng chút kiến thức đi! Nhưng mà nói đến đám già đó làm gì, chỉ nói về những thiếu niên có thiên tư hơn người kia thôi!” Đồng Xuyên cười rồi hướng ánh mắt chờ đợi qua Hứa Vĩnh Thiên nói.
Liễu Thiên thì vốn có biết gì về cao nhân hay anh tài nên chỉ ngồi bên rót rượu nghe truyện.
“Được! Để nói đến đám yêu nghiệt trong tông thì đầu tiền phải kể đến người đứng đầu Kỳ Nhân thiếu niên bảng là Trích Tiên. Trích Tiên này năm nay mới ba mươi ba tuổi nhưng tu vi lại ở Hoành Không cảnh sơ kỳ. Hắn một thân thánh thể nghe nói chủ tu công pháp Huyền Thiên Cửu Diệt. Một số vị trưởng lão có tu vi Hoành Không cảnh hậu kỳ cũng bị tên này đánh bại, nghe nói nếu hắn tiến nên trung kỳ thì sẽ vô địch dưới Vương giả!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi từ từ kể ra kẻ đầu tiên.
“Thánh thể! Huyền Thiên Cửu Diệt thần công?” Đồng Xuyên hai mắt nhíu lại hỏi.
“Đúng vậy! Người này hình như được cả hai vị thái thượng trưởng lão trong tông chỉ dậy. Lần tham gia Minh hội sắp tới chính là hi vọng lớn nhất của bổn tông.” Hứa Vĩnh Thiên lại gật đầu tỏ vẻ hào hứng nói.
“À! Đúng phải vậy a! Thế những kẻ tiếp theo thì sao?” Đồng Xuyên như nhớ ra gì đó gật đầu nói rồi lại hỏi.
Liễu Thiên thì vẻ mặt hứng thú ngồi nghe cũng không có xen vào.
“Tiếp theo là đệ nhị đệ tử trên Kỳ Nhân thiếu niên bảng Phong Tiểu Minh. Tên này cũng một thần Ngọc Diệp Linh thể. Tu luyện Vạn Thủy Hỗn Linh công có chút hỏa hầu. Phong Tiểu Minh này năm nay ba mươi năm tuổi tu vi vẫn ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ nhưng lại có thể đứng trên rất nhiều đệ tử có tu vi Hoành Không cảnh trong tông. Nghe nói trong một lần ra ngoài đại hải làm nhiệm vụ tên này đã giết chết hai kẻ ngoài Hoành Không cảnh bí ẩn. Cùng với đó tên này ở Vô Ninh sơn cũng từng giết được một con bát cấp yêu thú Nhân Diện Chu. Mà trong lần tỷ thí hai năm trước, trong đám thanh niên hắn chỉ thua bởi Huyền Thiên Nhận trong Huyền Thiên Cửu Diệt của Trích Tiên mà thôi!” Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ hiểu biết vừa kể vừa đánh giá.
“Vạn Thủy Hỗn Linh công phòng thủ thâm ảo vô cùng nhưng gặp Huyền Thiên Cửu Diệt thì khó thật. Nhưng tên này cũng rất có triển vọng, trong đám thanh niên của bản tông cũng coi như một hạt giống hiếm có đáng được trọng điểm bồi dưỡng!” Đồng Xuyên khi này gật gật đầu đánh giá.
“Đại ca nói đúng, đệ nghe nói đâu sắp tới tông môn sẽ hao tổn chút tài nguyên để mở ra Thánh vực để đám đệ tử ưu tú trong tông tiến vào.” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi lại nhớ ra gì đó nói.
“Thánh vực? Cái này ta cũng nghe nói qua!” Đồng Xuyên tự hỏi rồi lại tỏ vẻ đã biết nói.