“Hít! À!” Liễu Thiên nhìn ngắm khu rừng đầy sức sống mà hít mạnh một cái rồi cất bước đi vào con đường nhỏ phía trước. Hắn hôm nay sẽ vào Vạn Mộc Lâm, đây cũng có thể sẽ là lần cuối cùng hắn vào khu rừng này vì sau lần này hắn sẽ vào Nội Môn.
Nhắc đến Vạn Mộc Lâm thì như đã biết nó rộng lớn vô cùng vô tận nên trong đó luôn tồn tại rất nhiều tồn tại nguy hiểm. Thế nhưng ở những khu vực quanh tông môn luôn có một vùng có kết giới để đám đệ tử tham gia thám hiểm, trong vùng này cũng có yêu thú nhưng lại khá ít và cấp thấp nên cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
Nói vậy nhưng hàng năm vẫn có không ít để tử thiệt mạng trong đây, nguyên nhân thì rất nhiều, kẻ bị đồng môn giết hại, kẻ lại bị yêu thú tấn công, có kẻ bị thú hoang giết chết, có kẻ ăn phải quả độc, một số còn do ngã cây mà chết,… Kể ra thì quả là buồn cười nhưng hàng năm vẫn có một vài vụ đệ tử chết một cách rất ngớ ngẩn như vậy.
Tất nhiên sự sống chết của mấy đệ tử ngáo ngơ cũng không ảnh hưởng đến tông môn nhưng dù sao đã mang cái danh ngoại môn đệ tử thì cũng là đệ tử tông môn nên cần phải quản. Lại nói thì người ta gửi con em vào đây học tập thì cũng cần có gì đảm bảo nên tông môn cũng cần phải đưa ra chút quản thúc chứ không thể buông bỏ không đoái hoài để đám đệ tử, để chúng chết một cách ngớ ngẩn được.
Cụ thể theo tông quy thì không phải đệ tử nào cũng có thể tùy tiện ra vào Vạn Mộc Lâm mà chỉ những đệ tử có tu vi trên trạng thái Tổ nguyên mới được lập đội ba người đi vào. Còn như Liễu Thiên có tu vi Khai Minh cảnh thì có thể tiến vào đó một mình, thế nhưng trước khi vào lại phải ký vào sinh tử đơn của tông môn đồng thời cũng không được đi quá một ngày.
Đối với Liễu Thiên thì thời gian một ngày không tính là nhiều nhưng như vậy cũng là đủ rồi. Với tốc độ của hắn bây giờ thì chỉ vài giờ là đến nơi, thêm vài giờ là có thể tra xét hết Xuân Thiên hồ một lượt nên một ngày là thoải mái để vừa đi vừa về.
Liễu Thiên tung tăng đi trên con đường nhỏ hướng vào trong rừng, hắn vừa đi vừa tính toán những việc cần làm khi đến Xuân Thiên hồ.
“Đại ca! Đệ đi với!” Liễu Thiên vừa đi được vài bước trên con đường nhỏ thì bỗng có tiếng từ phía xa gọi lại.
“Á!” Liễu Thiên nghe vậy giật mình, vẻ mặt hắn đờ ra vì hắn cảm thấy giọng nói này có chút quen quen.
“Ài! Tên này!” Liễu Thiên quay lại nhìn ra phía xa phía ngoài một dãy hành lang có một người đang te tởn chạy lại. Và người đó ngoài Vũ Khương ra thì còn ai vào đây cơ chứ!
“Đại ca định đi tham quan rừng núi a, đệ cũng đang rảnh, chúng ta đi thôi!” Vũ Khương chạy đến gần mỉm cười nói.
“Ta thực sự không hiểu, ngươi thế nào lại có thể biết hết hành tung của ta. Ngươi cứ theo ta mãi làm gì, Lôi Quân Quyền luyện đến đâu rồi!” Liễu Thiên lúc này lắc đầu tỏ vẻ chán nản hỏi.
“Với sự giải thích tỷ mỉ của huynh thì đệ cũng luyện xong rồi! Thôi chúng ta vừa đi vừa nói.” Vũ Khương đi qua Liễu Thiên quay lại nói.
“Ta đã cho ngươi đi theo đâu?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.
“Cần gì huynh cho, ta cứ đi! Giờ là huynh đang theo ta đấy chứ!” Vũ Khương ve vẩy một tờ giấy nhỏ, vẻ mặt thì đắc trí đi trước như không quan tâm nói.
“Trời, tại sao hôm đó ta lại quen ngươi có chứ!” Liễu Thiên nhìn tờ giấy kia thì biết mình không đuổi tên này đi được, điều này khiến hắn bày ra vẻ mặt như đưa đám than trời khóc đất.
“Haha! Đó là số phận, huynh muốn tránh cũng không tránh được!” Vũ Khương đi trước cười nói.
“Số phận cái con khỉ, tất cả đều do ngươi là một tên ranh ma, ta khờ dại nên mới mắc mưu làm đại ca của ngươi!” Liễu Thiên vừa than vừa mắng.
“Đã bảo rồi! Số phận sắp đặt rồi, nếu không làm sao chúng ta quen nhau được.” Vũ Khương dừng lại đi song song với Liễu Thiên vui vẻ nói.
“Ừ! Thiên ý, thiên ý chẳng phải ý của Liễu Thiên ta sao?” Liễu Thiên gật đầu tự giễu.
“Cái này cũng đúng a! Đó là ý của huynh. Đại ca chắc chắn có chủ định làm quen với đệ! Huynh nói đi, có phải huynh thấy ta anh tuấn nên mới chủ động làm quen không?” Vũ Khương khi này gật gật đầu rồi nói rồi lại dùng bộ dáng sợ sệt chất vấn Liễu Thiên.
“Thôi, không có tác dụng đâu! Tốt nhất là ngươi theo ta nhưng không được nhiều lời, phá phách, nếu không thì mỗi người một hướng!” Liễu Thiên tỏ vẻ phiền hà xua tay nói rồi lại đưa ra đề nghị.
“Đệ sẽ ngoan! Chúng ta đi thôi!” Vũ Khương gật gật đầu liên tục nói rồi lại tung tăng chạy trước.
Thế là hai người một trước một sau tiến vào trong Vạn Mộc Lâm.
Nhưng điều họ không biết chính là phía sau họ tầm mấy dặm có hai người đang lặng lẽ theo sau. Hai người này thân pháp cực nhanh lướt trên những cành cây, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai bóng đen mờ mờ di chuyển mà thôi.
“Bắt đầu chạy thôi! Ngươi không nhanh sẽ bị bỏ lại phía sau!” Liễu Thiên quấn quần áo gọn gàng lại nói rồi cũng chạy vụt đi trước.
“Sao phải sợ!” Vũ Khương bĩu môi rồi cũng chạy theo sau.
Hai người rất nhanh chạy xuyên qua những tán cây tiến sâu vào trong Vạn Mộc Lâm.
Hai người theo sau tốc độ cũng tăng lên, hai người này vẫn giữ khoảng cách tầm 1km so với hai người Liễu Thiên.
Chạy khoảng một canh giờ thì đường mòn đã hết, hai người Liễu Thiên lúc này đã phải băng qua nhiều loại địa hình khác nhau nên tốc độ đã giảm đi đáng kể.
“Sao rồi! Không theo được nữa ư?” Liễu Thiên đứng phía xa chờ Vũ Khương nói.
“Đại ca! Ngươi thật tà môn, có môn bộ pháp chạy luồn lách như vậy thì ta làm sao theo được!” Vũ Khương chạy qua mấy cái cây thì đến chỗ Liễu Thiên, hắn lúc này thở hồng hộc tỏ vẻ thiệt thòi nói.
“Bộ pháp ai chả có. Đừng lí do nữa, tốc độ của ngươi quá thấp, Khai Minh cảnh gì mà yếu vậy!” Liễu Thiên lại chế giễu một câu rồi lại quay đầu chạy đi.
“Ai cũng có, ai cũng luyện được chắc!” Vũ Khương bĩu môi lẩm bẩm rồi lại phải gồng mình lên đuổi theo.
“Lưu Thủy bộ của mình khi chạy ở tốc độ này thì vẫn rất thuần thục nhưng khi mình dùng chân nguyên kích hoạt tế bào thì tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều, liệu dùng bộ pháp này mình còn phàn ứng kịp không?” Liễu Thiên vừa luồn lách qua từng thân cây vừa tính toán.
Nghĩ thì nghĩ vậy những Liễu Thiên cũng không có thử vì hắn biết mình có việc quan trọng hơn ở phía trước, hôm nay không phải là buổi luyện tập. Đồng thời nếu hắn mà dùng nguyên thần để tăng tốc độ lên thì Vũ Khương sẽ lạc mất. Vì vậy hắn lại duy trì tốc độ mà lao về phía trước, nhìn hắn khi này không khác gì một bóng ma mờ mờ đang luồn lách qua từng thân cây chạy vào sâu trong Vạn Mộc lâm.
Lại nói thì sau quá trình tu luyện lâu ngày cùng với Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc thì cơ thể Liễu Thiên đã vượt ra ngoài giới hạn bình thường về mọi mặt, tốc độ cũng vậy. Cụ thể thì tốc độ của hắn khi không cần dùng nguyên thần kích phát vẫn rất nhanh, nó rơi vào khoảng 50km/h.
Vũ Khương thì không thể có khả năng như vậy, hắn phải vận dụng chân nguyên thì mới có thể đuổi theo sau Liễu Thiên nhưng từ khi gặp địa hình cây cối cản trở tốc độ Vũ Khương càng chậm nên dần dần bị bỏ lại xa hơn.
Sau một lúc, Vũ Khương đã chuyển từ chạy sang bay, hắn liên tục chuyền từ ngọn cây này sang ngọn cây khác. Thế nhưng do hắn sử dụng nguyên thần ở mức độ thấp để cầm chừng nên tốc độ dù có tăng nhưng chỉ đủ để bám theo chứ không thể đuổi kịp Liễu Thiên.
Hai người mặc đồ đen khi này đứng trên một cái cây phía xa nhìn thấy tốc độ di chuyển của Liễu Thiên thì cũng không khỏi nghi hoặc nhìn nhau.
“Kia là Lưu Thủy Bộ, tên tiểu tử đó luyện cũng có chút hỏa hầu rồi!” Một người nhè nhẹ nói.
“Ừm! Nhìn hắn di chuyển khá linh động, tốc độ vẫn chưa quá nhanh nhưng ở tu vi Khai Minh cảnh mà làm được như vậy thì cũng không phải dạng vừa!” Người còn lại khẽ gật đầu đánh giá.
…
Khi này, tại một vùng rừng rậm sâu trong Vạn Mộc lâm, nơi đây cây cối tốt tươi, cảnh vật hoang sơ nguyên thủy, mọi thứ đều rất tĩnh lặng, cả khu rừng như vậy mà ngay cả một tiếng chim kêu vượn hú cũng không có.
Thế rồi bỗng nhiên một tia sáng màu xanh từ trên trời chiếu xuống khu rừng. Ngay khi tia sáng kia chiếu xuống thì một đồ án lấy tia sáng làm tâm lan ra bốn phía, rồi trên đồ án kia xuất hiện năm luồng sáng trói mắt. Khi năm luồng sáng kia mờ đi thì có thể nhìn thấy ở đó xuất hiện năm người, cả năm người này đều mặc hắc bạch trường bào, trên trường bào đó đều có hoa văn ký hiệu phức tạp mà chỉ có thân phận trưởng lão trong Kỳ Nhân các mới có.
“Tản ra!” Năm người vừa xuất hiện thì một giọng nói hùng hậu vang lên rồi cả năm người đều rất nhanh theo năm hướng khác nhau bay đi.
…
Ở một nơi núi cao với đá xám trong Vạn Mộc Lâm. Lúc này, trên một phiến đá phẳng có một người đang đứng. Người này thân mặc hắc y, đầu đội nón vành, mặt được che lại bằng một miếng vải đen, tất cả chỉ để hở ra hai con mắt sắc sảo đang nhìn về phía trước.
Trước mặt hắc y nhân này là một tế đàn nhỏ, trên đó có thanh niên cao lớn đang cửi trần ngồi tu luyện. Người này tóc tai để xõa che gần hết gương mặt chỉ để hở ra một bên mắt. Nhìn vào con mắt của thanh niên này thì chỉ thấy một màu đen, trong đồng tử màu đen đó thỉnh thoảng lóe lên những ánh sáng rồi lại vụt tắt nhìn rất quỷ dị.
“Dương nhi thời gian khai mở Tủy Thổ gần đến rồi, ngươi cũng nên thu tia phân thần kia về.” Lúc này, hắc y nhân liền nói với giọng khàn khàn.
“Sư phụ quá lo lắng rồi, vẫn còn hai canh giờ, ta vẫn cần thêm vài linh cơ nữa mới đủ dùng!” Thiếu niên kia hai mắt mở ra nói.
“Vậy được, hành động phải cẩn thận, tuy đám tiểu đồ kia chết đi khó làm kinh động những đại nhân vật nhưng quá nhiều thì tông môn sẽ điều tra. Khi đó ta lại phải mất thêm một phần tâm tư!” Hắc y nhân gật đầu dặn dò.
“Sư phụ biết tính ta rồi, lần này bỏ ra đại lượng tài lực là có thể thuê được vài tên chấp sự thay mình làm việc. Khi xong việc ta sẽ đem mấy tên kia giết đi, mai sau mọi việc cũng chỉ có quy cho mấy tên đó.” Thiếu niên tóc xõa cười khẩy nói.
“Suy nghĩ vậy là tốt!” Hắc y nhân gật đầu hài lòng.
…
Sâu hàng trăm mét dưới Xuân Thiên hồ là một khung cảnh tối tăm nhưng quen dần vẫn có thể nhìn ra ở đây có một tòa kiến trúc lớn bị rong rêu phủ kín chỉ hở ra một vài góc đá tối màu. Khi này, trên đỉnh của một cái đình giữa tòa kiến trúc cổ này lại thấy có một trung niên đang đứng. Trung niên này tóc hoa dâm, thân mặc cổ bảo với nhiều hoa văn lạ mắt. Người này đứng đó mờ mờ ảo ảo, thân ảnh y nhập nhoạng theo màn nước, nhìn như có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.
“Vạn năm rồi! Cuối cùng thì cũng là tuần hoàn của bản thân. Ài! Tủy Thổ này mình không lấy làm gì nhưng nời hứa năm xưa vẫn nên thực hiện!” Trung niên kia ngửa mặt lên trời suy tư một hồi thì liền đưa ánh mắt nhìn vào chỗ sâu nhất dưới đáy hồ, nơi đó mờ mờ có thể thấy những hình dáng to lớn của một công trình nào đó.
“Cái này!” Trung niên cổ bào này đang nhìn về phía xa bỗng ngạc nhiên quay lại, cuối cùng khi gã cảm nhận được rõ ràng thì vẻ mặt tỏ vẻ khó xử lẩm bẩm:
“Tên tiểu tử kia đã lấy được tâm pháp, phải xử lí thế nào đây?”
…
Cách Kỳ Nhân các hơn ngàn dặm về phía Nam là một rừng núi hoang vu kéo dài với nhiều địa hình phức tạp. Nơi rừng núi hoang vu này chính là Huyễn Cực sơn mạch – nơi tổ chức thí luyện hàng năm cho đám tân đệ tử. Vì là nơi tổ chức thí luyện nên trong năm ngoài tháng mười hai ra thì sơn mạch này không khác gì một vùng hoang sơn cùng cốc. Nếu có ai đó lạc vào đây thì dù có đi cả tuần trời cũng không thề tìm thấy một người khác. Nhất là vào mấy ngày này khi thí luyện mới kết thúc thì ngay thú rừng cũng rất ít xuất hiện.
“Vụt!” Khi này, trong những tán cây tĩnh lặng kia bỗng có một bóng người vụt qua với tốc độ cực nhanh chỉ lại tàn ảnh. Người này cứ thế chạy rất nhanh qua nhiều địa điểm trong rừng cuối cùng dừng lại trước một con suối nhỏ với hai bên toàn là đá tảng xếp chồng chất.
Khi này, có thể nhìn ra đây là một thiếu niên tuổi tầm mười sáu, mười bảy, gương mặt y khá điển trai thêm một chút nghịch ngợm, đôi mắt sáng đang đảo quanh như tìm kiếm gì đó. Nếu có Liễu Thiên ở đây thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra thiếu niên này vì đây không phải ai khác chính là bạn của hắn - Tằng Nhất.
Tằng Nhất vừa xuất hiện liền lấy từ trong không gian trữ vật ra một hạt nhỏ màu đỏ sẫm. Hắn nhìn ngắm hạt nhỏ này một lượt rồi cẩn thận đặt xuống một phiến đá. Khi hạt nhỏ này vừa chạm xuống phiến đá kia thì trên phiến đá một đồ án màu đen xuất hiện. Hạt nhỏ kia rơi vào đồ án khiến nó lan rộng rồi cả hai cùng biến mất không chút dấu vết.
“Bốn tiếp điểm vẫn không bị ảnh hưởng nhưng nơi tiếp dẫn sư phụ lại có chút khó khăn. Không sao, thời gian vẫn còn nhiều, một vài năm tới đến bố trí cũng không muộn!” Tằng Nhất nhìn quanh thầm nghĩ một hồi rồi liền xoay người bay đi.
Rất nhanh hắn dừng lại trước một dãy núi thấp rồi đi đến trước một phiến đá phẳng trước mặt. Hắn vừa đi đến liền lấy ra một cái lệnh bài nhỏ ném ra phía trước, hai tay hắn kết ấn vài nhịp rồi cùng đánh mạnh lên lệnh bài.
“Rắc!” Lệnh bài vỡ vụn, từ trong đó nhiều luồng sáng phóng vào phiến đá khiến cả một vùng mấy mét vuông trên phiến đá như bị hóa lỏng tạo thành một màn sáng mờ ảo màu trắng đục.
Tằng Nhất thấy vậy liền bước đến và biến mất sau màn sáng. Ngay sau đó màn sáng này cũng dần thu nhỏ và biến mất.
…
Trời về trưa, hai người Liễu Thiên chật vật chạy cả buổi thì cuối cùng đã đến trước một hồ nước lớn. Hồ lớn này chính là Xuân Thiên hồ, điểm đến của bọn hắn lần này.
Khi này, Liễu Thiên đứng cạnh một cây lớn, phóng tầm mắt nhìn về phía xa như muốn tìm kiếm gì đó. Phía xa trong tầm mắt hắn khi này là một mặt hồ rộng lớn với nắng vàng cùng những gợn sóng lấp lánh trải dài đến tận dặng cây nhỏ li ti phía bờ bên kia. Hắn không thấy thứ mình muốn nên cố nhìn thật kỹ rồi lại quay trái quay phải vài lượt mới chịu lại thu tầm mắt nhìn về những cảnh vật ven hồ.
Mặt hồ dưới chỗ hắn đứng là một làn nước trong xanh với một vài chiếc lá vàng đang bồng bềnh trôi lổi và dần bị gợn sóng đẩy vào bờ. Bờ hồ lại là cọng cỏ nước xanh mơn mởn cũng đang dập dìu đung đưa theo từng nhịp gợn sóng.
“Đại ca! Chúng ta ăn trưa thôi, ta đói quá!” Bỗng có tiếng Vũ Khương gọi lớn khiến Liễu Thiên giật mình, hắn lắc lắc đầu quay lại thì thấy tên kia đã ngồi cạnh một gồ đất bên hồ đang thò chân nghịch nước
“Ăn trưa? Ngươi có đồ ăn sao?” Liễu Thiên liền hỏi.
“Đệ không! Đại ca chẳng nhẽ cũng không có!” Vũ Khương lắc đầu rồi lại nhìn Liễu Thiên vẻ mặt tin tưởng.
“Ta ư? Haha! Không có!” Liễu Thiên lúc này tự hỏi rồi lại cười lắc đầu.
“Hả! Vậy làm sao bây giờ?” Vũ Khương không tin nhưng thấy vẻ mặt Liễu Thiên nghiêm túc thì liền bày ra vẻ mặt lo lắng lẩm bẩm.
“Làm sao nữa, đi kiếm hoa quả hay con thú gì đó nướng ăn tạm.” Liễu Thiên trợn mắt nói.
“Xoạch!”
Liễu Thiên vừa nói xong liền lấy trường kiếm ra chém cụt một cái cây nhỏ gần đó rồi nói tiếp: “Chúng ta tách ra, nửa canh giờ sau lại gặp ở đây, nên nhớ không đi quá xa, không tìm thấy gì ăn thì liền quay lại đây đợi ta!”
“Đại ca ngươi dùng kiếm ư?” Vũ Khương khi này mới ngạc nhiên hỏi.
“Ta đi đây, nhớ nửa canh giờ phải có mặt ở đây!” Liễu Thiên không trả lời, hắn thu kiếm vào trữ vật nói rồi rất nhanh quay người chạy sang bên phải. Hắn tin rằng trong nội khu Vạn Mộc lâm với tu vi của Vũ Khương chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Lại nói thì hắn dùng tốc độ tối đa chạy đi thì cũng chỉ tốn một hai tiếng là sẽ về.