“Ài, cũng không thể tìm hiểu thêm được gì. Chờ hắn tỉnh dậy hỏi thăm vài câu là biết!” Liễu Thiên thở dài tự nhủ rồi cũng quay ra sân tập.
Trên sân tập, hắn tiếp tục quay lại với những bài tập hàng ngày của mình gồm thể lực và kiếm pháp. Tập một mạch đến trưa, ăn trưa xong lại tập đến tối mờ hắn mới trở về tắm rửa ăn uống.
Tối đến vừa tắm xong, Liễu Thiên đã nghe Công Tôn Yến gọi cửa. Vừa mở cửa, hắn đã thấy vẻ mặt hớn hở như nhặt được tiền của Công Tôn Yến.
“Ta lên Khai Minh cảnh rồi, ngươi xem mai chúng ta có thể thi lên Nội Môn rồi!” Công Tôn Yến vội nói như sợ ai đó nói mất, không khác gì một tiểu hài tử đang khoe với bạn bè, điệu bộ của cô khi này thật dễ thương.
Liễu Thiên thấy bộ dạng của Công Tôn Yến như vậy thì liền cười ngây ngốc một chút rồi liền lắc đầu nói: “Không cần vội! Ngươi cứ ổn định tu vi rồi chúng ta thi cũng không muộn. Lại nói thì thi lên Nội môn cũng chỉ có vài bài kiểm trả đơn giản, làm lúc nào cũng được!”
“Cũng phải a! Vậy 3 ngày nữa nha!” Công Tôn Yến gật đầu rồi lại đưa ra một cái hẹn.
“Được rồi! Cũng vừa đến giờ ăn, chúng ta đi ăn mừng đã nào!” Liễu Thiên đứng nghĩ nghĩ một chút rồi cũng gật đầu nói.
“Lại ăn ở phòng ăn ư, chán chết. Chúng ta lấy đồ ăn lên lóc nhà lần trước ăn đi!”
“Cũng được, nhưng hôm nay không có trăng phải dùng thạch đăng!”
“Không sao, chờ ta tắm xong rồi đi luôn!”
Dưới màn đêm yên tĩnh, ánh trăng khuyết vừ lên phía Đông, những con gió nhè nhẹ thôi làm cho không khí buổi tối vô cùng thoáng mát.
Lúc này, trên mái nhà cao nhất của cung chữ Càn, có hai ngọn Thạch đăng nho nhỏ chiếu ra chút ánh sáng đủ để nhìn thấy Liễu Thiên cùng Công Tôn Yến đang ngồi trên gờ mái, cả hai đều bê một hộp cơm lớn, ánh mắt thì nhìn lên những ngôi sao xa trên bầu trời.
“Ngươi xem, tinh không như ngươi nói thật rộng lớn biết bao, thật đẹp biết bao! Ta thật muốn đi hết để xem ở đó có gì!” Công Tôn Yến vừa ăn vừa chỉ lên trời nói, ánh mắt cô khi này như đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng khao khát tìm hiểu thế giới.
“Đi hết ư? Haha, vậy ngươi phải tu luyện để tu vi thật cao, biết đâu có cơ hội đi ra tinh không!” Liễu Thiên tự hỏi rồi lại cười nói.
“Ngươi thì sao, ngươi tìm hiểu nhiều như vậy chẳng nhẽ không muốn biết ở những hành tình xa xôi kia có gì sao?” Công Tôn Yên quay sang hỏi một câu mà chính Liễu Thiên cũng đã tự hỏi mình.
“Muốn nhưng ta vẫn thích cuộc sống cạnh người thân hơn!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu nói.
“Cuộc sống cạnh người thân, ở thế giới cường giả vi tôn này trừ khi gia tộc ngươi thật nhỏ không có quyền lực tài phú còn không kể cả là huynh đệ ruột thịt của ngươi cũng chính là tử địch!” Công Tôn Yên nghe vậy bỗng rơi vào trầm ngâm lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Ta sao không hiểu, thế nên trong thế giới dị giả thì sẽ làm theo dị giả. Chỉ khi thật mạnh thì mới muốn làm gì thì làm!” Liễu Thiên thở dài đáp, câu cuối lại mang theo phần kiên định.
“Thôi đừng nhắc đến mấy chuyện đó nữa. Hãy nói về Nội Môn đi, tương lai của chúng ta ở trong đó!” Công Tôn Yến lắc lắc đầu rồi chuyển chủ đề.
“Nội Môn ư, trong đó quả thất rất sống động, nhất là Viễn Không phủ. Ta nghe nói trong đó không chỉ có tu luyện, một số còn kinh doanh, làm thêm, rồi cả học nghề xin việc, có cả chỗ vui chơi, nơi ca hát, mua sắm, những phòng đánh bạc, trường đấu,… nói chung đủ thứ so với một thành thị khổng lồ bên ngoài chẳng khác là bao. Để khi nào vào đó, chúng ta đi chơi thử vài nơi như Hoa Quảng Vịnh, nghe nói ở đó có nhiều trò vui lắm!” Liễu Thiên từ từ kể lại những gì mình nghe được từ Hứa Vĩnh Thiên.
Hứa Vĩnh Thiên tất nhiên không nói tường tận nhưng cũng nói qua qua về Nội Môn cho Liễu Thiên hiểu thêm về cuộc sống của những đệ tử Nội Môn bình thường trong đó và cũng nói về những điểm đặc biệt trong đó.
Cuộc sống của đám đệ tử nội môn đúng là rất đa dạng, họ ngày ngày đúng ra chỉ cần tu luyện nhưng do một số thiếu hụt tài nguyên nên vẫn phải nghĩ ra đủ cách để kiếm thêm. Thành ra cuộc sống trong đó cũng đầy gian chuân, nó khác hẳn với môi trường chỉ ăn học ở Ngoại Môn. Cũng có thể nói Ngoại Môn chỉ là học trung học mà thôi, còn Nội Môn chính là Đại học rồi.
Môi trường trong đó thì gia tộc nào giàu thì đệ tử sẽ đỡ khổ còn nghèo chỉ dựa vào trợ cấp của tông môn thì cũng chỉ tu luyện ăn nghỉ ở mức bình thường. Dần dần sẽ tự phân hóa đám đệ tử thành nhiều tầng lớp và cũng có nhiều con đường cho đám đệ tử lựa chọn. Tất nhiên đường khác nhau thì quá trình học tập cũng khác nhau. Nghe đâu đệ tử thi đỗ vào Tứ Viện Lục phong đều nhận được trợ cấp và những ưu đãi tu luyện cao hơn nhiều so với đệ tử bình thường nên những người đó ít ra ngoài làm mấy việc vớ vẩn như đệ tử ở những khu khác. Vì vậy tu vi của đám người Tứ viện, Lục Phong đều vượt trội so với đệ tử bình thường. Ngoài ra những kẻ vào được Tứ Viện Lục Phong đều có thiên tư hơn người nên khi nhận được tài nguyên nhiều hơn thì khoảng cách giữa họ với những đệ tử bình thường mỗi ngày một kéo xa.
Tất nhiên phàm là đệ tử Nội Môn thì cứ 3 tháng đều có một lần Thi tuyển. Họ sẽ có cơ hội thì vào Tứ Viện Lục phong hoặc xin làm đệ tử của những trưởng lão cao tầng để nhằm kiếm được nguồn trợ cấp và sự chỉ dậy tốt hơn. Thế nhưng không phải ai cũng có thể vượt qua được những kỳ thi đó. Như Hứa Vĩnh Thiên từng nói và Liễu Thiên cũng tìm hiểu thì số đệ tử trong Tứ Viện Lục Phong tổng lại chỉ bằng 1/1000 tổng số đệ tử Nội Môn. Còn số lượng trưởng lão cao tầng cũng chỉ trăm người đổ lại, mỗi người thu một vài đệ tử mà thôi nên số lượng cũng rất ít. Như vậy phải biết để ra khỏi Viễn Không phủ tiến vào nhưng sơn môn tốt thì phải vượt trội hơn người rất nhiều lần.
“Thật sự là muốn vào đó quá, ngươi khi đó không được bỏ ta một mình đâu đấy!” Công Tôn Yến trong đầu tưởng tượng ra không khí náo nức kia thì vẻ mặt hiện lên vẻ háo hức nói rồi lại quay ra Liễu Thiên nhắc nhở.
Liễu Thiên nghe vậy chợt rơi vào suy tư, hắn có hẹn ước với Hồng Lan tiên giả. Mà cơ hội được làm đệ tử của Cửu Tinh hơn hẳn với một đệ tử của Viễn Không phủ nên hắn khó mà buông bỏ. Nhưng hắn thực không biết nói với Công Tôn Yến ra sao, hắn sợ cô sẽ chán nản rồi mất đi động lực tu luyện. Tất nhiên hắn đã từng nghĩ đến việc cầu xin Hồng Lan tiên giả nhận cả Công Tôn Yến nhưng bản thân hắn có gì để cầu xin đây? Hắn thiên phú thì kém, tài năng không gì nổi bật, được nhận là do lần đó may mắn lấy được Thông Thiên dịch chứ quẳng ra ngoài thì chẳng ai thèm. Chính như hắn ốc chẳng mang nổi mình ốc thì sao lo được cho Công Tôn Yến nữa. Hắn đang tự hỏi chẳng nhẽ thật sự nhẫn tâm để Công Tôn Yến lưu lạc ở Viễn Không phủ với hàng triệu đệ tử mà không có ai quen biết?
“Sao vậy?” Công Tôn Yến thấy vẻ mặt của Liễu Thiên thần ra thì ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì, chúng ta ăn nhanh rồi về tu luyện rồi. Chơi vậy đủ rồi!” Liễu Thiên lúc này lắc lắc đầu nói như không có gì nhưng trong đầu vẫn mang đầy suy tư.
Tiếp sau đó cả hai tiếp túc nói ba thứ chuyện linh tinh rồi cũng thu rọn ra về. Về phòng, Liễu Thiên bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn bắt đầu bày bố Phần Thổ trận rồi nuốt Dưỡng Thể đan bắt đầu diễn luyện Thụ Căn quyết.
…
Buổi sáng hai ngày sau, Liễu Thiên lúc này vừa đến Nội Vụ phòng của Cung đi về sân tập. Vừa rồi hắn cùng đã hoàn thành bài lí thuyết và hoàn tất thủ tục để thi lên Nội Môn đệ tử. Nói ra thì bài kiểm tra cũng khá đơn giản và những thủ tục giấy tờ vốn chỉ là mấy cái chứng chỉ kết quả học tập bên Tân quán cùng giấy chứng thực thân phận đệ tử Liễu gia là đủ. Vì vậy chỉ tốn hơn tiếng là đã xong bài kiểm tra đợt một nên hắn liền tạm biệt Công Tôn Yến để qua phòng Nội Vụ lấy ít đồ để luyện tập.
Phòng Nội Vụ nằm ở phía Tây Nam Thường quán khá gần với Y Xá và quảng trường trong cung. Ở đó là nơi để những vật dụng phục vụ quá trình sinh hoạt hàng ngày của những đệ tử trong Cung còn những thứ như binh khí vũ cụ luyện tập thì đều để ở Khí phòng. Những đồ vật ở Nội Vụ phòng đa phần đều giống như những vật dụng của người thường nên cũng không có nhiều giá trị với đám dị giả, vì vậy phàm là cần gì thì có thể thoải mái lấy không quản số lượng. Liễu Thiên đến đây chính là vì vậy, ở đây có một số thứ quá tuyệt để hắn luyện tập mà ở sân tập không có đó chính là ghế đá, bàn đá, giấy mỏng, dây chun, cốc bát, chum lọ,… đủ các vật dụng linh tinh.
Chính vì không quản số lượng nên ở đây không hề có người trông, chỉ thỉnh thoảng có chấp sự đến sắp xếp lại mà thôi. Lúc này, lại không hề có ai, Liễu Thiên như một gã bán ve chai đang vơ vét đủ thứ vật dụng lung tung đến khi chỉ giới đầy ặc mới thôi.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, hắn rời khỏi Nội Vụ phòng. Thế nhưng hắn vừa đến sân tập của chi Sáu thì bỗng có tiếng gọi rất quen thuộc vang lên.
“Đại ca! Huynh thật sự còn sống!”
Liễu Thiên nghe vậy quay lại thì thấy ở phía khu nhà đang có một thiếu niên hớt ha hớt hải chạy lại. Người này không ai khác chính là Vũ Khương, xem ra tên này sau mấy ngày nghỉ ngơi đã bình phục.
Vũ Khương vừa chạy lại đã liên tục sờ soạn khắp người Liễu Thiên như thể vẫn không tin vào mắt mình vậy.
“Đại ca, nghe nói huynh còn sống ta thực sự không thể tin được nên vội chạy qua đây!”
Liễu Thiên khi này cảm nhận được phía xa có người đang quan sát nhưng cũng không ngại cười trêu trọc.
“Vậy ngươi mong ta ngỏm ư?”
“Đai ca ngươi nói gì vậy! Ta khi đó đã… À khi đó thấy đại ca bị đánh bay đi thì cũng bị vị chấp sự kia đánh ngất. Trước khi ngất ta thức sự rất lo lắng, ta sợ không bao giờ gặp lại đại ca nữa, ta sợ… nhưng may quá, đại ca ngươi không sao!” Vũ Khương khi này bĩu môi trách rồi lại định nói gì đó nhưng rất nhanh sửa lại hắn vừa nói vừa hồi tưởng lại nước mắt như sắp chảy ra vậy.
“Rồi rồi, cả hai đều bình yên là tốt rồi! Ngươi cũng nghỉ ngơi rồi quay lại luyện tập đi, ta sắp thi lên Nội Môn nên thời gian sắp tới sẽ qua gọi mấy đứa làm bữa!” Liễu Thiên không muốn nói nhiều đến việc đó nữa liền gật đầu an ủi rồi nói sang vấn đề khác.
“Vâng! Đại ca không sao đệ cũng yên tâm, thôi đệ chỉ chạy qua xem huynh thế nào thôi, bây giờ cũng phải về còn có việc phải xử lí!” Vũ Khương định nói thêm gì đó nhưng chợt nghĩ đến có người đang chờ nên hắn khẽ gật đầu đáp ứng rồi bày ra điệu bộ vội vàng muốn rời đi.
“Về đi! Ta ra sân tập đây!”
Liễu Thiên cũng không giữ lại, hắn nói xong liền quay người đi trước, Vũ Khương thấy vẻ mặt Liễu Thiên có vẻ không khi quay đi thì chỉ thở dài suy tư một chút rồi cũng rời đi.
Liễu Thiên mang theo tâm trạng buồn rầu đi ra sân. Hắn rất nhanh tiến hành luyện thể lực. Sau hơn tiếng hắn bắt đầu luyện kiếm. Thế nhưng khi hắn đang tập trung luyện kiếm thì bỗng có chút sao nhãng, kiếm khí công loạn đánh bật một mảng của cột đá trước mặt còn lưỡi kiếm phản chấn oằn cả đi.
Lúc này hắn liền dừng lại, hắn không hiểu sao, trong đầu cứ hiện lên tràng cảnh Vũ Khương là kẻ địch, rồi cả hai sẽ phải đánh giết nhau khiến hắn không thể tập trung được. Vì vậy hắn ngồi khoanh chân tiến hành suy nghĩ thật kỹ, hắn quyết định tập trung suy nghĩ rồi đưa ra đánh giá kỹ một lượt để tìm ra suy đoán chuẩn nhất, từ đó mới có thể bỏ vấn đề này xuống.
Hắn lúc này liền suy nghĩ lại vấn đề liên quan đến Vũ Khương một lượt. Hắn vừa rồi thấy Vũ Khương nói dối mình nên trong đầu hắn hiện ra rất nhiều câu hỏi và nghi vấn, giả thiết như Vũ Khương ẩn dấu tu vi rồi cùng 2 người kia hành động hỗ trợ thanh niên kia. Hay việc Vũ Khương chính là tên thanh niên kia cải trang nên mới bị thương hôn mê như vậy.
“Bản thân sư phụ cũng không nghi ngờ Vũ Khương mà còn bảo Vũ Khương đêm đó còn dẫn theo hai người kia tìm mình. Đồng thời nếu Vũ Khương đã có việc quan trọng như cướp Thổ căn thì sao phải theo mình? Một tên đệ tử cùi bắp ở đội 12 như mình thì có thân phận gì để người khác lấy làm vỏ bọc cơ chứ! Chỉ còn một khả năng hợp lí nhất giải thích cho những nghi vấn này!” Liễu Thiên hồi tưởng suy tư rồi lại tự đánh giá tất cả những truyện đã xảy ra. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng tự tìm ra một đáp án khiến bản thân hài lòng.
“Đó là Vũ Khương đúng như những gì mình đã nghĩ, tên kia chính là thiên tài được người có tu vi cao bảo vệ. Hôm đó khi mình gặp nạn, Vũ Khương dẫn theo hai người kia tìm và cả ba người đang tìm dưới đáy hồ thì bỗng gặp những kẻ cướp Thổ căn kia chắc đã ra tay giao thủ. Kết quả là hai người kia không bắt được người kia mà Vũ Khương còn thụ thương. Vì vậy khi lão giả kia thấy mình đến liền nghi ngờ mình có liên quan đến kẻ cướp Thổ căn nên mới trực tiếp dò xét nhưng không dò xét được gì nên đành bỏ qua. Còn việc nói dối của Vũ Khương thì cũng đơn giản là do tên đó thân phận đặc thù nên cũng không thể cái gì cũng nói ra ngoài.
“Ài! Nghĩ nhiều quá rồi, tiểu tử kia dù sao cũng là tiểu đệ của mình. Hắn nói dối nhưng không có ý hại mình, mà mình cũng nói dối a!” Liễu Thiên thở ra một hơi rồi cũng bỏ vấn đề này xuống. Hắn đứng dậy mỉm cười đầy thư thái rồi tiếp tục luyện tập.
…
Trong một gian mật động tối tăm, nơi đây chỉ có một ánh thạch đăng mờ mờ nên không nhìn ra trong phòng có gì mà chỉ thấy mờ mờ hai bóng người đứng nói chuyện.
“Lần này tổn hao của ta hơn trăm năm tu hành nhưng vẫn thất bại.” Một giọng nói của trung niên vang lên với điệu bộ rất mệt mỏi.
“Sư phụ! Đệ tử đã làm người thất vọng!” Một giọng thanh niên lạnh lẽo vang lên.
“Được rồi! Biến cố như vậy ta cũng thật không ngờ. Ngươi nói có kẻ có thể dưới Ích Linh trận sử dụng nguyên thần. Cái này đúng là bất ngờ, Thâu Căn Hóa Ma pháp có thể tạm thời tránh được Ích Linh trận ngoài nó ra ta cũng chỉ nghe thấy ở Hoàng Địa này chỉ còn hai loại Ngụy Tiên thuật có thể chặn lại Ích Linh trận là: Thông Thời Hóa Thiên công và Chân Huyền Lục Cực pháp.” Giọng nói già nua kia đưa ra phán đoán.
“Chẳng nhẽ tên kia biết một trong hai môn dị thuật kia?” Thanh niên kia nghe vậy liền hỏi.
“Không thể! Thông Thời Hóa Thiên Công là Công Pháp chủ tu của nhất mạch của Thiên Cơ Môn nghe đâu chỉ khi Tông chủ tọa hóa pháp ngôn của công pháp này mới có thể hóa linh truyền cho Tông Chủ tiếp theo. Cách Hóa Linh của công pháp đó cũng rất đặc thù cần nhiều điều kiện quá khó nên ngay cả Thần Nhân đảo cũng không thể đi giết tông chủ của Thiên Cơ môn để thu thập được thì Kỳ Nhân các càng không thể. Còn cái Chân Huyền Lục Cực Pháp là đệ nhất Công pháp của Thần Nhân đảo nên chỉ Thánh Tử, Thánh Nữ mới có thể luyện. Xưa nay người luyện cũng phải có linh căn đặc thù nghe nói là Ngũ Huyền Căn hoặc Lục Huyền căn mới có thể tu luyện. Mà muốn đề luyện ra Huyền Chân phá cấm thì ít phải có tu vi Hoành Không cảnh nếu thật sự là thế thì chỉ vừa xuất thủ ngươi đã chết rồi.” Trung niên kia lại từ từ giải thích.
“Vậy người nói kẻ kia sao lại có thể sử dụng nguyên thần?”
“Trên đời dị thuật ngàn vạn, ta dù biết nhiều nhưng cũng không biết hết. Mà thôi Thổ căn đại sự đã qua, tiếp theo chúng ta cũng nên yên nặng chờ đến ngày đó!”
“Dạ! Đệ tử tin rằng tên kia dù lấy được nhưng với tu vi của hắn lại không có Thổ Tủy thì chưa chắc có thể hấp thụ được. Ngày sau để đệ tử tìm được sẽ giết hắn lấy lại.”
“Được rồi! Ngươi lui đi, hấp thụ cho tốt chỗ Thổ căn lấy được! Dù chỉ một ít nhưng cũng sẽ giúp thể trạng tăng tiến một giai.” Trung niên kia tỏ vẻ mệt mỏi nói.
“Dạ!” Thanh niên liền cung kính nói rồi cũng biến mất khỏi mật động.
Trung niên kia lúc này quay mặt về phía ngọn thạch đăng thì để hở ra một con mắt mắt lạnh băng, gã khi này nhíu mày, miệng lẩm bẩm: “Dù là Thiên Căn thể kia cũng cần phải có tu vi Hoành Không cảnh mới có thể hấp thụ hết Thổ Căn nguyên. Người thường thì ngoài Thổ Tủy ra có vài cách hấp thụ được. Chỉ có điều những cách đó đều khó không kém so với Thổ Tủy, hi vọng ta không nghĩ quá nhiều!”