“Ở đây còn có cả của hàng bán bí tịch nữa, binh khí cũng có, phía kia còn cả ngân hàng nữa!” Liễu Thiên vừa chỉ chỏ vừa nói.
Hứa Vĩnh Thiên liền giải thích: “Không phải ai cũng được vào Kỳ Nhân các để học được những thứ chính thống. Trên giang hồ rất nhiều người tự thân hành tẩu, mà những người này muốn có được những bí tịch võ học hay dị thuật thì đều phải đi mua. Mà bí tịch này cũng do tông môn phân phối bán ra, tất cả đều thuộc loại hạ giai mà thôi.”
Liễu Thiên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn lại chỉ về hướng một căn nhà lớn mấy tầng phía trước hỏi: “Thế cái Thiên Động tiền trang kia là thế nào?”
“Tất cả những cửa hàng lớn đều thuộc quyền sở hữu của tông môn hết. Tiền trang cũng nằm trong đó, tiền trang này là nơi mọi ngươi có thể gửi tài sản của mình vào. Phải biết rằng hành tẩu giang hồ không biết khi nào gặp nạn? Vì vậy một số người đã chọn gửi đồ ở đây để nếu có gặp chuyện thì người thân cũng có thể lấy được!”
Hứa Vĩnh Thiên lại giải thích.
“Mà cũng có một số trường hợp gia tộc có vật báu trí bảo mà sợ không giữ được thì cũng gửi vào đây. Phải biết muốn cướp tiền trang của một quốc tông là ngang với tự sát, chính vì vậy ở đây tuyệt đối an toàn. Là một trong những nơi đáng tin tưởng nhất của Nhất Xuân quốc.”
Liễu Thiên đi bên cạnh chăm chú nghe Hứa Vĩnh Thiên giải thích.
“Đồng thời gửi ở đây thì cũng phải theo quy củ lãi phí ở đây. Vấn đề lợi tức làm ăn, số liệu này ta cũng không rõ!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì dừng lại trước một tửu lâu có tên là Kim Phụng. Tửu lâu này cũng không lớn lắm, nhìn qua thì nó có ba tầng, diện tích mặt tiền cũng chỉ tầm năm sáu mét. Trang trí cũng bình thường không bắt mắt cho lắm.
“Đi chúng ta vào ăn cơm!” Hứa Vĩnh Thiên quay sang Liễu Thiên nói rồi rất nhanh quay người đi vào tửu lâu.
“Hai vị mời vào dùng cơm!”
Hai người vừa vào đến cửa thì tiểu nhị đã chạy ra đón tiếp.
Liễu Thiên theo sau Hứa Vĩnh Thiên, cả hai theo tiểu nhị đi thẳng lên tầng hai, tên tiểu nhị kia thì vừa dẫn đường vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu về tửu lâu của hắn.
Lên lầu, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt, tầng hai này rộng hơn năm mươi mét vuông ở đó có tầm mười bàn, có ba bàn đang có người ngồi.
Lúc này, hai người Liễu Thiên liền đi đến một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Hứa Vĩnh Thiên liền ném ra một nén bạc cho tên tiểu nhị rồi nói: “Thưởng cho ngươi. Giờ hãy đem cho ta ba món chính, ba món phụ, hai món tráng miệng, một đĩa hoa quả một vò Thanh Hương tửu! Còn là món gì thì người tự chọn, nhưng phải là những món ngon nhất đấy!”
“Vâng! Tiểu nhân đi kêu người làm ngay, đảm bảo tất cả đều là những món hảo hạng!” Tên tiêu nhị được thưởng tiền thì vẻ mặt vui vẻ, hắn ríu rít nói rồi quay người đi xuống.
Liễu Thiên thấy vậy thì tỏ vẻ ngại ngùng áy náy nói: “Lần này được đại ca dẫn đi chơi lại được ăn uống no nê như vậy, đệ thấy ngại quá!”
“Đệ nói vậy có ý gì?” Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ không vui nói: “Đã gọi một tiếng đại ca thì còn phải câu lệ một bữa cơm ư? Nói vậy đệ vẫn xem ta là người ngoài rồi?”
“Ấy đệ không có ý đó!” Liễu Thiên xua xua tay, hắn thấy Hứa Vĩnh Thiên có vẻ nổi giận liền giải thích.
“Đệ cảm thấy huynh quá tốt với đệ mà thôi, chúng ta cũng chưa quen lâu mà.”
Liễu Thiên biết cơ hội lần này không phải ai cũng có được, không phải nói hắn cũng đoán được rằng trong một cung chỉ được một đệ tử đi mà thôi. Hắn được đi là đều nhờ vào sự ưu ái của Hứa Vĩnh Thiên. Mà hắn thấy được đối tốt liên tục mà không báo đáp được gì nên cảm thấy hơi áy náy.
Có một điều Liễu Thiên không biết là chuyến đi lần này chỉ có hơn trăm quản thư mà thôi nên không phải là cung nào cũng có quản thư được đi. Hứa Vĩnh Thiên cũng là quan thư có chút địa vị nên mới có suất này.
“Gặp sớm hay muộn, quen lâu hay mới đều không quan trọng. Chúng ta hợp nhau xem nhau như huynh đệ thì mọi thứ đều không đáng là gì!” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu nói.
“Vâng!” Liễu Thiên cũng không nhiều lời nữa.
“Thanh Hương Tửu của hai vị khách quan đây. Đây là hai món nhắm trước, những thứ khác hai vị chờ thêm một lúc sẽ được mang lên ngay!”
Tên tiểu nhị đặt lên bàn một vò rượu đen nhánh, nếu ước lượng thì tầm có hai cân rượu bên trong. Tiếp đến hắn để hai đĩa đồ ăn, cùng bát đũa xuống bàn cung kính nói.
Liễu Thiên nhìn vào vò rượu rồi lại nhìn qua hai món nhậu kia.
Hai món này một là thịt khô xé nhỏ, tất cả các sớ thịt đều có một mầu nâu đỏ, sớ thịt tuy được xé nhỏ nhưng vẫn được sắp xếp có quy luật và trang trí đẹp mắt. Đĩa còn lại là mười con chim nhỏ tầm hai đầu ngón tay được quay vàng óng, xếp thành vòng quay tròn quanh đĩa. Ở giữa đĩa thịt chim còn được trang trí hoa quả rất nhìn vô cùng xinh động và ngon miệng.
Thấy Liễu Thiên nhìn chăm chút hai món này, tên tiểu nhị liền giới thiệu:
“Món thịt xé này chính là Thạch Ngưu Ti. Đây là thịt yêu thú cấp một Thạch Ngưu bắt được tại Nguyên Vĩnh sơn mạch. Món này được chế biến qua nhiều gai đoạn tinh xảo mà thành. Tất cả mười hai loại gia vị đều là thượng phẩm, khi chế biến đều dùng nguyên thần và nội lực để làm, đảm bảo mùi vị rất đặc biệt, ăn một lần là không thể quên. Đồng thời ăn cái này mà uống Thanh Hương tửu thì không còn gì để chê được!”
Liễu Thiên nghe vậy thôi mà bụng đã sôi lên, nhưng hắn vẫn cố nghe tên kia nói tiếp.
Tên tiểu nhị hướng món thịt chim nói: “Món này tên gọi là Ấu Xu Tụ Chân. Những con tiểu điểu này đều là yêu thú cấp một Xu Lan điểu. Đặc biệt là tất cả đều là tiểu điểu vừa mới nở đã bắt về chế biến. Cách chế biến cũng vô cung phức tạp…”
“Thôi được rồi ngươi mang nốt những thứ còn lại lên đi!”
Hứa Vĩnh Thiên ngắt lời, xua tay nói.
Gã không muốn nghe tên này ba hoa nữa, dù sao cứ ăn ngon là được, hiểu về chúng cũng không có ích gì cả!
“Vậy khách quan tự nhiên!” Tên tiểu nhị kia cười nói rồi quay đi.
Hứa Vĩnh Thiên mở vò rượu ra ngửi một cái rồi hướng Liễu Thiên hếch mắt hỏi: “Uống không?”
Liễu Thiên nhìn vò rượu không nghĩ nhiều gật đầu nói: “Có!”
Hứa Vĩnh Thiên rót hai bát rồi nói:” Với ta thì đã là nam nhi sống trên đời mà không uống được rượu thì quả là một nỗi buồn lớn! Đệ như vậy rất hợp với ta!”
“Vậy đệ mời đại ca một chén!” Liễu Thiên mỉm cười cầm bát rượu lên nói.
“Uống!”
“À! Rượu này ngon thật, có điều hơi cay!” Cả hai cùng cạn rồi uống một hơi, Liễu Thiên uống xong để bát xuống hít một hơi cho đỡ cay nói.
“Haha! Rượu không cay thì sao phải rượu!” Hứa Vĩnh Thiên cười nói, gã cầm vò rượu lên định rót thì Liễu Thiên dật lấy nói:
“Để đệ châm tửu cho đại ca!”
“Được!” Hứa Vĩnh Thiên mỉm cười gật đầu đưa bát cho Liễu Thiên.
Thêm hai bát rượu, cả hai đều uống một hơi hết, rồi lại tiếp tục, vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Liễu Thiên từ khi đến thế giới này hôm nay mới là bữa ăn uống thoải mái nhất. Những ngày trước tuy hắn được ăn thoải mái nhưng lại không được uống rượu, mà trong tông môn nói chuyện cũng không thoải mái như ở ngoài.
Cứ thế hai người vừa uống vừa ăn, mấy món ăn kia cũng dần được mang lên đầy đủ. Lần này thì không cần tên tiểu nhị nói gì cả hai người đã giật lấy đồ ăn mà ăn ngấu nghiến. Lúc này thật sự không còn tâm trí để nghe kể nữa, cả hai chỉ lo ăn uống và nói chuyện mà thôi.
Chè chén hơn nửa canh giờ, cả hai mới đứng dậy ra khỏi tửu lâu.
Hứa Vĩnh Thiên đi đằng trước, Liễu Thiên theo sau, cả hai hướng về khu bắc của Trung Dương Thành mà đi.
“Lạ nhì, uống nhiều vậy mà không thấy say, chỉ có cảm giác hơi nâng nâng dễ chịu mà thôi!” Liễu Thiên vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Trước đây hắn uống rượu tuy cũng nhiều nhưng uống tầm hơn nửa lít là say. Nhưng hôm nay hắn cùng Hứa Vĩnh Thiên uống hết hơn hai lít mà giờ không cảm thấy gì. Mà rượu ở đây cũng không nhẹ, nói đúng ra còn năng hơn cả rượu trước kia hắn uống.
“Chắc là do ở đây mình có nguyên thần, đồng thời ngày ngày tu luyện lên linh hồn và hệ thần kinh cũng mạnh hơn!” Liễu Thiên suy tư một lúc rồi tự đưa ra kết luận.
Hai người đi thêm nửa giờ nữa thì đã đến khu bắc của Trung Dương thành.
Trung Dương thành rộng lớn mấy trăm mẫu và được chia nam bốn khu là Đông Tây Nam Bắc, trong đó khu Bắc chính là nơi chỉ có người Kỳ Nhân các mới được đi vào. Ở đây có nhiều cơ quan hành chính của Kỳ Nhân các như Hình đường, Thành phủ, Lão các, Nghị điện,…
Ở trung tâm khu Bắc này có một tổ hợp các tòa nhà nhìn rất rộng lớn đồ sộ nhưng không kém phần nguy nga lộng lẫy. Đây chính là tòa Chính điện – nơi tổ chức những sự kiến lớn của Kỳ Nhân Các tại Trung Dương thành. Chính điện này gồm cô số phòng ốc, hành lang dài ngắn lên đến hàng trăm, số người thường trực ở đây cũng không dưới mấy trăm người, trong đó đa phần là dị giả, một số ít là tỳ nữ và lao công. Khi này đi sâu vào trong một sảnh đường rộng lớn tại Chính điện thì thấy ở đó có hơn hai trăm người đang tụ tập, trong đó có già có trẻ, nam nữ đủ cả. Quần áo phục sức của những người này lại gồm nhiều màu sắc kiểu dáng khác nhau nhìn rất phong phú. Lúc này, những người ở đây ai nấy đều đang lao xao bàn tán làm quen với nhau tất cả tạo nên một không khí nhộn nhịp và ồn ào.
Khi này, tại một góc của đại điện này, hai người Hứa Vĩnh Thiên và Liễu Thiên cũng đang nhìn ngó những nhóm người xung quanh mà đánh giá.
Liễu Thiên thì lại để ý đếm đệ tử đồng lứa với mình.
Nhìn qua đám đệ tử xung quanh Liễu Thiên chỉ biết cười khổ. Trong đám này nam thì phong độ tiêu sái, nữ thì thanh cao, yêu kiều. Mà cả nam lẫn nữ kẻ nào kẻ đấy đều có vẻ mặt cao ngạo, khí chất hơn người. Nhìn qua thôi cũng biết là các bậc thiên kiêu đại khí. Đám này nếu không phải các bậc công tử tiểu thư của các gia tộc lớn thì cũng là đám thiên tài được tông môn coi trọng.
Nói vậy nhưng trong số đông đệ tử trong đại sảnh thì thỉnh thoảng cũng có một vài người như Liễu Thiên. Mặt mày bình thường không có gì đặc biệt, không có chút phong độ hay khí chất gì cả, nhìn thì ngơ ngơ ngác ngác như nông dân lên phố vậy!
Nhìn qua một lượt thì Liễu Thiên thấy ở góc đại điện phía xa, nơi đó có một nữ đệ tử tầm mười năm mười sáu đang ngồi. Nữ đệ tử này tóc dài buộc thòng ngang lưng, gương mặt thanh tú thuần khiết. Đôi mắt nâu thơ mộng xa xăm, hàng mi dài hút hồn, đôi môi đỏ mọng nước, nước ra trắng hồng mịn màng, cơ thể thì phập phồng gợi cảm. Đây quả nhiên là một mĩ nhân thế gian hiếm có.
Liễu Thiên từ xa xa nhìn lại không thể nhìn rõ vẻ đẹp này nhưng hắn thấy mọi người đều chú ý đến nàng liền quay sang hỏi Hứa Vĩnh Thiên.
“Đại ca, nàng là ai vậy?”
“Đó là công chúa của Nhất Xuân quốc, Minh Huyên công chúa, nàng là một trong những kỳ tài ngàn năm có một của tông môn. Lần này chắc theo đoàn mượn truyền tống trận để về thăm nhà!”
Hứa Vĩnh Thiên nhìn theo hướng nữ đệ tử kia giới thiệu.
“Công chúa mà phải mượn truyền tống trận ư?”
Liễu Thiên nghi hoặc hỏi. Theo hắn nghĩ thì công chúa thì tiền tài chắc chắn không thiếu vì thế có thể có nhiều biện pháp di chuyển khác mà không phải đi nhờ.
“Hoàng gia cũng chỉ như một gia tộc lớn mà thôi, ngoài việc được hưởng một số đặc quyền nho nhỏ của hoàng tộc ra những thứ khác đều như bình thường. Ở đây Kỳ Nhân các mới là nơi nắm quyền! Vậy nên dù có là công chúa thì cũng không thể một mình dùng truyền tống trận được mà phải đại lượng linh thạch mới có được một suất dùng truyền tống trần này.”
Hứa Vĩnh Thiên giải thích.
“Vẫn phải mất phí! Đặc quyền hoàng tộc? Nó gồm những quyền gì?” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại hỏi.
Hứa Vĩnh Thiên hồi tưởng lại rồi nói: “Thứ nhất là được mọi người dân tôn trọng kính ngưỡng nhưng vua chúa hoàng tộc bình thường. Thứ hai là không phải đóng thuế cho Kỳ Nhân các. Thứ ba là được sự bảo vệ tuyệt đối của Kỳ Nhân các. Còn một số đặc quyền nho nhỏ nữa, nói chung là đệ tử của hoàng tộc vào Kỳ Nhân các cũng như đệ tử bình thường. Nếu hơn thì chỉ hơn về chút trợ cấp hàng tháng mà thôi!”
“Hoàng tộc quả nhiên không có thực quyền trong giới dị giả!” Nghe vậy Liễu Thiên liền đưa ra một câu kết luận.
“Ừm! Ở đây quyền lực không được đặt vào tay một người hay một gia tộc! Chỉ có vậy thiên hạ mới thái bình được!” Hứa Vĩnh Thiên ánh mắt mơ hồ nghĩ gì đó nói.
Đang nhiên lúc này phía trên khán đài cuối đại sảnh có một đám người đi ra, trong đó có nam có nữ, tất cả đều mặc một thân trường bào hắc bạch nhị sắc, nhìn qua thì không khác đồng phục của trưởng lão trong Kỳ Nhân các là bao. Người dẫn đầu đám người vừa đi ra là một trung niên ngoài bốn mươi, gã có dáng ngươi cao lớn, mắt to mày dậm, miệng lớn mũi cao, có bộ râu mảnh dài hơn gang tay đang phất phơ dưới cằm. Phía sau trung niên này là hơn mười người nữa, trong đó ai đấy đều tỏ vẻ phong phạm khí chất phi thường còn tu vi thì khó ai trong đám quản thư có thể nhìn ra được.
Lúc này, hơn mười người từ từ xuất hiện khiến cả gian đại sảnh trở lên yên ắng, mọi người dù đang làm gì cũng đều đình chỉ mà nhìn về phía cuối đại sảnh nơi mười mấy người kia đứng.
“Các vị đã đợi lâu rồi, chúng ta bắt đầu thôi!” Lúc này, trung niên đi đầu dừng lại thì đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi ôn tồn nói.