“Các ngươi muốn gì?” Tằng Nhất thấy đối phương tỏ vẻ chế nhạo liền nhíu mày hỏi.
“Haha! Không cần phải gấp như vậy!” Tên tóc xù liền cười nói.
“Ở đây có tám thông đạo, mà mỗi người chỉ được đi vào một cái mà thôi! Vì vậy chúng ta cũng không phải tranh nhau làm gì. Đáng nhẽ chúng ta không muốn kẻ nào khác cũng được đi vào thông đạo nhưng mấy tên các ngươi cũng có chút bản lĩnh nên ta cũng không muốn loại các ngươi!” Tên này lại nhoẻn miệng nói tiếp.
“Thật?” Hà Minh không kìm được ngạc nhiên hỏi. Hắn cứ nghĩ rằng mấy tên này chắc chắn sẽ ra tay với ba người họ nhưng giờ đối phương nói vậy làm hắn quá ngạc nhiên nên buột miệng nói một tiếng thất thố như vậy.
“Nhưng bọn ta dù sao cũng mạnh hơn các ngươi, như vậy xin phép chúng ta chọn thông đạo trước vậy!” Tên thư sinh lúc này đi lại đứng trước thông đạo bên dưới bức tranh của tông chủ đời thứ năm – Tiên Thiên giả Phong Long Hoàng rồi nhìn mấy người Liễu Thiên nhàn nhạt nói. Hắn nói như xin phép nhưng thực chất chẳng chờ mấy người Liễu Thiên đáp lại đã đứng đó có ý định đi vào rồi.
Tên tóc xù cũng từ từ đi lại phía thông đạo bên dưới bức tranh của tông chủ đời thứ hai – Tiên thiên giả Thông Thiên Kiếm Lão.
“Chào! Ta hi vọng các ngươi sẽ không chết khi vượt qua những cửa ải trong thông đạo!” Tên tóc xù cũng không dây dưa nhiều, hắn vẫy tay một cái rồi đi vào thông đạo. Tên thiếu niên thư sinh cũng không để ý đến mấy người Liễu Thiên mà đi vào thông đạo của mình.
Ngay tức khắc tiếng động lịch kịch lại vang lên, thông đạo tối om kia đã tự động khép lại không còn dấu vết.
Lại nói thì hai tên này cũng rất thông minh. Bọn hắn tha cho ba người Liễu Thiên cũng không hẳn là thấy ba người Liễu Thiên có chút tài năng mà là thông đạo mở sớm như vậy họ thật không muốn chần chừ ở đây lâu. Ra tay với ba người Liễu Thiên thì hai tên này không tốn sức nhưng bọn hắn cũng không thể giải quyết quá nhanh được mà rất có thể ba người Liễu Thiên sẽ bị đuổi chạy vào một trong các thông đạo, khi đó chẳng phải là cơ hội lựa chọn thông đạo của hai người họ sẽ ít đi sao. Lại nói bọn hắn cũng không đi được cả tám thông đạo nên sao phải làm như vậy.
Bảo vật trước mắt, tranh đấu vô bổ cũng không có mấy ý nghĩa, hai tên này hoàn toàn dùng vào sức mạnh lấn áp mấy người Liễu Thiên rồi thong dong chọn thông đạo trước. Vừa không mất sức lại chiếm được tiện nghi, không những thế lại còn được người khác cảm kích! Thật là một mũi tên chúng ba con điêu tội gì không làm.
Khi này mấy người Liễu Thiên biết bị áp bức nhưng cũng không tỏ ra khó chịu gì. Với bọn hắn thì mấy tên kia quá mạnh, bọn chúng chọn trước thì có sao. Đằng nào thì mấy người Liễu Thiên cũng chưa xác định rõ ràng sẽ chọn thông đạo nào cả. Thôi thì thay vì có tám sự lựa chọn giờ chỉ có sáu cũng không sao! Như vậy vẫn hơn là bị giết ở đây a!
“Đã vậy chúng ta cũng tách ra thôi!” Liễu Thiên không nghĩ về hai tên kia nữa mà nhìn vào thông đạo của vị tổ sử Kỳ Nhân các nói.
Để ý mới thấy vị tổ sư này có tư thế chiến đấu rất ngầu. Một tay lão đưa lên đỉnh đầu kéo từ trên trời xuống cả một luồng lôi điện to lớn, tay kia xòe ra làm rất nhiều dãy núi vặn vẹo phập phồng nhưng muốn vùng lên đi đến bàn tay để lão sử dụng. Mà phía sau lưng lão một đồ án hiện nhiều tầng hiện lên nhìn rất hầm hố. Liễu Thiên chính là vì đồ án này mà đi đến thông đạo này. Hắn tuy không hiểu đồ án kia nhưng theo cảm nhận của hắn thì đồ án đó có chút liên hệ với hắn. Vì vậy hắn quyết định đi vào thông đạo này!
“Được! Nhưng nhớ cẩn thận! Theo như điệu bộ của hai tên kia thì những trướng ngại tiếp theo không hề tầm thường đâu!” Tằng Nhất thấy Liễu Thiên định rời đi liền gật đầu rồi nhắc một câu.
“Ừm! Hai ngươi cũng bảo trọng!” Liễu Thiên đứng trước thông đạo của vị thủy tổ Kỳ Nhân các thì quay lại tạm biệt hai người kia rồi liền lấy ra một viên quang thạch tiến vào bên trong thông đạo tối om kia. Hắn là người đầu tiên trong ba người rời đi.
Vẫn như vừa rồi, thông đạo này ngay tức khắc đóng lại không một dấu vết.
Trong mật thất chỉ còn hai người Tằng Nhất, Hà Minh nhìn vào mấy chữ bên dưới bức tranh vị thủy tổ kia.
“Kỳ Nhân Thủy Tổ - Thiên Tinh Lão Nhân! Hắn cũng biết chọn đấy chứ!” Tằng Nhất lầm bẩm xong liền quay đầu nhìn năm thông đạo còn lại.
Hà Minh lúc này cũng đã đi lại và đứng trước thông đạo của tông chủ đời thứ tư Hoa Hồn Đạo Nhân.Tằng Nhất rất nhanh đi đến đứng trước tông chủ đời thứ ba – Tiên Thiên giả, Huyền Khí Lãng Nhân. Hai người không nhiều lời khẽ gật đầu một cái rồi cũng tiến vào thông đạo mà mình đã chọn.
…
Lúc này, ở một nơi khác.
Tại một gian phòng lớn không biết ở chỗ nào. Trong phòng lúc này có rất nhiều người đang ngồi đang đứng đủ kiểu. Tất cả những người ở đây đều là trưởng lão hoặc chấp sự. Chỗ này phải hơn trăm người toàn là tầng lớp quản lí trong Kỳ Nhân các.
“Tài Vật Chi Hùng chính thức khai mở! Số người tham gia ba trăm hai tư. Tứ Tượng Đội hai trăm chín hai người, thập nhị đội ba mươi hai người.
Hiện tại trong thí luyện, số đệ tử thiệt mạng là hai trăm năm mươi tư người, chết bởi yêu thú có ba hai người, chết bởi giao chiến cùng đệ tử khác là hai trăm linh ba người, chết bởi những nguyên nhân khác là mười chín người. Trong đó đệ tử ‘Tứ Tượng’ đội chết hai mốt người, đệ tử ‘Thập nhị’ đội chết hai trăm bốn mươi ba người.”
Lúc này một giọng nam tử vang vọng khắp nơi trong khu nhà làm mọi người đây bắt đầu xôn xao bàn tán. Ở góc gian phòng này, Tần Long đại chấp sự chi sáu của Liễu Thiên đang ngồi suy tư gì đó. Tần Long lúc này không biết nghĩ gì nhưng vẻ mặt thì lo lắng và buồn rầu, nhìn gã như già đi mấy tuổi vậy.
Các chấp sự như gã đến đây không phải vì có việc phải sử lí hay điều hành gì mà việc duy nhất chính là nhận dạng xác của đệ tử chi mình rồi lập bản báo cáo ‘cung’, nộp bản ký nhận cam kết của đệ tử tử trận và giấy đồng thuận của hội đồng chấp sự cho đệ tử đó tham gia thí luyện.
Khi này những ký ức và hình ảnh khi xưa lại một lần nữa trở lại trong đầu gã. Một hình ảnh bi thảm của sáu năm về trước.
Cũng ngay này của bảy năm trước, Tần Long đã phải chứng kiến một sự kiện khiến cả cuộc đời gã thay đổi.
Khi xưa, Tần Long cũng là một đệ tử ngoại môn của Kỳ nhân các. Sau năm năm tu luyện hắn bỏ lỡ quá nhiều cơ hội nên vừa vào đến nội môn thì khả năng tăng tiến tu vi gần như đã hết. Khi đó gã liền thi sang làm chấp sự và gã đủ điều kiện làm chấp sự. Hai mươi hai năm học tập và phấn đấu cuối cùng gã cũng được đảm nhiệm vai trò đại chấp sự của một chi.
Ngay trong nhiệm kỳ đầu tiên, hay chính là bảy năm trước, gã đã cho các đệ tử tham gia yêu thú thí luyện. Năm đó, chi sáu cũng có năm đệ đăng ký tham gia, một người không đạt chuẩn nên chỉ còn bốn người.
Bốn nam đệ tử tham gia thí luyện ai đấy đều là nhân tài trong chi, tu vi không tệ, đều đạt Linh cơ cảnh đệ thất trọng trở lên. Gã đầy tự tin đưa những đệ tử này đến với Huyễn Cực sơn mạch để thi thố. Thế nhưng chỉ sau hai ngày thí luyện, cả bốn đệ tử của gã đều đã mất mạng.
Tần Long tự tay kiểm tra thi thể của bốn đệ tử trong chi. Bốn đệ tử của gã người nào cũng chết rất thảm, thi thể không toàn vẹn có nhiều vết thương, trong ánh mắt đám đệ tử đó đều hiện lên vẻ sợ hãi và không cam lòng nhìn rất đáng thương. Chứng kiến tràng cảnh đó đã khiến Tần Long cảm thấy hối hận vô cùng.
Sau khi thí luyện kết thúc, Tần Long liền tức giận viết kiến nghị lên tông môn cho hủy bỏ yêu thú thí luyện này. Gã cho rằng thí luyện này quá tàn khốc, không phù hợp với những tân đệ tử này. Thế nhưng việc thí luyện yêu thú này chính là một sự kiện thí luyện quan trọng của tông môn. Nó tàn khốc nhưng không có tính bắt buộc. Nó tàn khốc nhưng cũng đầy phần thưởng. Nó tàn khốc nhưng mà đúng với bản chất của một hành trình trở thành cường giả.
Đây là thế giới của kẻ mạnh và kẻ yếu mà không biết tự lượng sức mình thì không sớm thì muộn cũng phải chết. Một nhân tài đã ngã xuống thì không còn là nhân tài nữa. Đây là nơi tìm ra những nhân tài thực sự để bồi dưỡng!
Chính vì những nguyên nhân trên mà kiến nghị của Tần Long chẳng đem lại kết quả gì tích cực mà thay vào đó Tần Long được trưởng lão đứng đầu đội mười hai gọi đến giáo huấn cho một hồi.
Sau đợt giáo huấn đó, gã mới biết rằng các đệ tử của gã chết không phải do thí luyện quá tàn khốc hay là đệ tử của gã yếu kém mà là do gã chưa từng tham gia thí luyện, đồng thời không tìm hiểu kỹ về thí luyện nên không có kinh nghiệm truyền đạt cho những đệ tử của mình.
Gã không nói rõ sự hung hiểm hay tàn khốc để cho đệ tử lựa chọn kỹ lưỡng. Gã không hiểu biết rõ ràng về thí luyện mà giám cho đệ tử chi mình tham gia. Gã không cảnh báo đệ tử của mình không được tranh giành tài vật,… Tất cả lỗi đều là của gã!
Sau vụ kiện kiến nghị kia, Tần Long đã bị phạt vào Thần Bích Sơn tự vấn hai năm. Sau hai năm gã trở về thì đã hoàn thành bài kiểm tra tổng quan tâm lí và một bài kiểm tra phụ về thí luyện yêu thú. Hoàn thành yêu cầu nên gã lại được phục hồi chức đại chấp sự chi sáu. Nhưng do nỗi ám ảnh kia mà trong vòng năm năm qua gã chưa từng cho thêm một nhóm đệ tử nào tham gia yêu thú thì luyện yêu thú nữa.
Nhưng đến năm nay, gã gặp đám người Liễu Thiên và thấy sự thoải mái, ý trí nhiệt huyết và đặc biệt là thiên phú của mấy đệ tử này thì gã liền suy nghĩ khác. Gã cảm thấy không cho đệ tử chi mình tham gia thì đối với đệ tử trong chi sẽ tuyệt đối an toàn nhưng đó cũng là một sự thiệt thòi rất lớn. Đệ tử trong chi của gã sẽ không bao giờ có cơ hội vượt trội hơn người, cả đời cũng chỉ như gã tầm thường vô dụng mà thôi! Nghĩ như vậy nên gã liền đánh liều một phen, gã quyết định thông báo cho đệ tử trong chi biết về thí luyện. Và cuối cùng thì gã đã chọn được đám người Liễu Thiên tham gia thí luyện.
Thế nhưng đến bây giờ khi gã đã cho đám người Liễu Thiên đi tham gia thí luyện thì lại cảm thấy lo lắng cộng thêm chút sợ hãi, gã sợ mình lại mắc sai lầm. Gã tuy kinh nghiệm bây giờ so với trước kia cao hơn rất nhiều nhưng gã vẫn cảm thấy có gì đó không ổn! Mà nguyên nhân gã lo lắng chính là trong nhóm đã có một người đã mất mạng còn lại có một đệ tử tu vi chưa đạt lớp Trọng Điền nữa!
Lúc này, trong gian phòng lớn này cũng không chỉ có mỗi Tần Long lo lắng, đa số các chấp sự khác đều lo lắng nhưng cũng có kẻ thì tỏ vẻ thờ ơ hay lạnh nhạt, vui mừng,… nói chung là nhiều cảm xúc khác nhau, tất cả tạo lên một trường nháo nhác.
Ở đầu gian phòng này, Thượng Quan Định mày hơi nhíu lại, hắn dùng tay bấm bấm gì đó rồi lẩm bẩm: “Huyết hung! Chẳng nhẽ đệ tử của cung mình gặp chuyện không hay ư? Mà thôi! Có hung hiểm thì mới là thí luyện chứ, bói toán thật vớ vẩn a!”
…
Trong một căn phòng khác, chỗ này có bốn vị trưởng lão đều mặc bốn bộ trang phục khác nhau, đang ngồi cùng nhau nói chuyện.
“Xem ra năm nay tàn khốc hơn mọi năm a!” Một vị trung niên trưởng lão với bộ râu dài quay sang nói với người trung niên đầu hói bên cạnh.
“Không tàn khốc thì làm sao đúng với thí luyện yêu thú! Những kẻ chết đi thì còn gì để nói, kẻ còn sống mới đáng được đào tạo trọng điểm.” Vị trưởng lão đầu hói bên cạnh tỏ vẻ vô tình nói.
“Nhưng năm nay thập nhị đội có ba hai người lọt vào trong điểm tài vật, thật bất ngờ a!” Một nữ trưởng lão xinh đẹp ngồi cạnh bỗng nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
“Ừm! Mọi năm số người của thập nhị đội tiến vào điểm tài vật chưa đến mười người, năm nay bỗng nhiên lại tăng rất nhiều.” Vị trung niên râu dài kia lại ôn tồn nói.
“Nghe nói năm nay có mấy thiên tài không chịu gia nhập vào Tứ Tượng Đội, chắc là mấy nhóm đệ tử đó!” Một vị trưởng lão trẻ tuổi còn lại bỗng nhiên mở miệng.
“Cũng có thể là các nhóm của Tứ Tượng Đội được thả xuống quá gần nhau nên tự tàn sát nhau nên đám người Thập Nhị Đội kia mới có cơ hội!” Vị trưởng lão hói đầu lại lắc đầu bác bỏ.
“Hồng đại ca nói cũng có lí! Tý nữa xem khả năng của những đệ tử tiến vào điểm tài vật là biết ngay thôi!” Nữ trưởng lão xinh đẹp lại mỉm cười điệu bộ thì đầy háo hức nói.
…
Liễu Thiên lúc này đang cầm quang thạch trong tay đi trong thông đạo tối om kia.
Hắn lúc này vừa đi vừa dò xét cẩn thận xung quanh, hắn không muốn đang nhiên dính bẫy rồi chết một cách ngớ ngẩn ở chỗ này. Đây không phải là chơi game như trước kia mà chết rồi còn có thể chơi lại. Hắn chỉ có một mạng thôi, hắn quá may mắn mới có một cơ hội tái sinh vào thế giới này. Nếu lần này, hắn mà tèo nữa thì khỏi nghĩ đến việc được tái sinh nữa! Vì vậy tốt nhất cứ lên cẩn thận thì tốt hơn!
Liễu Thiên tay trái đưa quang thạch ra trước, tay phải cẩm đoản kiếm, trường kiếm thì dắt phía sau từ từ đi lên phía trước. Hắn cứ thế đi từng bước, từng bước một trong thông đạo này.
Điều làm Liễu Thiên bất ngờ là đi một đoạn mấy chục trượng cũng không hề thấy có bất kỳ cạm bẫy hay trướng ngại gì?
Đi tầm nửa giờ nữa thì hắn thấy phía trước đã có ánh sáng lúc này hắn mới biết mình sắp đến ải đầu tiên rồi. Hắn tay cầm chặt đoản kiếm, quang thạch vẫn đưa ra trước, hai mắt đảo qua đảo lại, tinh thần thì tập trung cao độ tiến về phía trước.