“Tên này..” Vị lão giả kia đang viết bỗng đặt bút xuống đứng đậy đi ra đứng song song với Thượng Quan Định, lão nhìn xuống chỗ Liễu Thiên lắc đầu từ từ nói: “Chắc là chịu đả kích gì lớn hoặc tên này có mục tiêu rất lớn!”
“Ừ! Ngươi ở đây, ta đi xem hắn thế nào, nếu cần thiết sẽ khuyên can vài câu!” Thượng Quan Định gật đầu nói rồi rất nhanh quay người đi xuống dưới.
Trên sân tập rộng hàng chục mẫu chỉ có đúng một mình Liễu Thiên đang tập dưới mưa gió. Hôm nay những đệ tử khác đều chọn phương án ở phòng tu luyện nguyên thần thì tốt hơn là ra ngoài vận động. Vì vậy cả sân tập chỉ có mình hắn, mà nhóm người gần hắn nhất lúc này lại đang ở trong một đình viện giữa vườn trúc phía đông nam của sân tập.
Đây có một cái đình nghỉ nhỏ, như bao đình khác ở đây cũng có một bộ bàn đá. Lúc này ở đây đang có bốn thiếu nữ đang ngồi cười nói, trong đó có cả Thượng Quan Nhu Vân.
“Mưa mấy ngày nay rồi làm ta chán quá, may mà Nhu Vân muội nghĩ đến chỗ này chơi!” Một nữ đệ tử gương mặt xinh đẹp dáng người hơi mập nhìn khá dễ thương nhìn ra trời mưa rồi lại nhìn Thượng Quan Nhu Vân vui vẻ nói.
“Đúng ra đây tuy không có gì nhưng cũng tốt hơn ở mãi trong khu nhà ở cùng mấy tên đệ tử kia!” Một nữ đệ tử khác cũng phụ họa vào.
“Ra đây thật..”
“Kẻ kia là ai? Sao lại một mình luyện kiếm dưới mưa?” Thượng Quan Nhu Vân vừa lúc định nói gì thì ánh mặt lại đảo qua phía ngoài rừng trúc nhíu mày hỏi.
“Ừm! Ai vậy?” Cả ba người kia nghe vậy cũng nhìn ra nghi hoặc hỏi.
Từ chỗ này nhìn xuyên qua những cây trúc chỉ nhìn thấy dáng người mờ mờ đang cầm kiếm chuyển động dưới mưa mà thôi, nếu muốn nhìn rõ hơn thì bọn họ phải dùng đến Nhãn thuật.
“Có người nữa đến, tên kia dừng lại rồi!” Một nữ đệ tử ngạc nhiên hô lên.
“Trưởng lão! Thúc thúc!”
“Trưởng lão làm gì ngoài đó vậy?
“Tên kia làm gì hay sao cả trưởng lão cũng đến?”
Mấy người này thi nhau bàn tán, Thượng Quan Nhu Vân thì nhíu mày thầm nghĩ gì đó rồi liền đứng dậy đi ra khỏi đình. Xem ra tất cả bọn họ đã thấy Thượng Quan Định đi đến.
“A!” Liễu Thiên phía bên này đang chăm chỉ luyện kiếm thì bỗng thấy Thượng Quan Định lù lù đứng trước mặt khiến hắn giật mình dừng lại. Hắn sau khi chấn định thì bày ra ánh mắt nghi hoặc nhìn Thượng Quan Định không biết nói gì.
“Ngươi thế nào lại luyện tập dưới thời tiết này?” Thượng Quan Định đứng trong mưa nhưng nguyên thân bảo vệ nên không ướt dù chỉ một cái vạt áo, gã khi này nhìn Liễu Thiên hỏi.
“Luyện tập thì quản gì mưa nắng, trong tông môn không cho tập luyện dưới trời mưa ư?” Liễu Thiên thản nhiên nói rồi lại hỏi.
“Haha! Nói rất hay, tập luyện thì quản gì mưa nắng! Tông môn không cấm nhưng phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng vì cố tập một ngày mưa mà bỏ ba ngày nắng!” Thượng Quan Định thấy vẻ mặt quyết tâm của Liễu Thiên thì rất hài lòng căn dặn.
Nhìn bộ dạng tự tin của Liễu Thiên, Thượng Quan Định biết mình đã thừa hơi đi quản linh tinh. Vì vậy gã cũng chỉ căn dặn một câu rồi rời khỏi chỗ này không làm phiền Liễu Thiên nữa.
Mà lúc này, Thương Quan Nhu Vân cũng đã đi ra đến viền sân tập, nàng đứng ở rừng trúc cách chỗ Liễu Thiên hơn trục trượng, phía sau như thường lệ vẫn là ba người đi theo. Bốn người đứng trong mưa nhưng trên đầu lại có một cai ô lớn vô hình cản dòng nước mưa làm chúng chảy ra ngoài, phía dưới thì họ cũng dùng nguyên thần đứng trên nước nên dù trời đang mưa, sân ngập cũng không làm cho đám người này bị ướt dù chỉ một chút.
“Sao! Ta làm gì sai ư?” Liễu Thiên lấy tay vuốt nước mưa trên mặt quay sang chỗ mấy người Thượng Quan Nhu Vân hỏi lớn.
“Là ngươi!” Thượng Quan Nhu Vân có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Nàng nhìn Liễu Thiên không biết nghĩ gì, chỉ đứng lặng im vài giây rồi cũng chẳng nói gì nữa liền quay đi. Mấy người còn lại cũng vậy, tất cả rất nhanh khuất bóng sau rừng trúc.
Trên sân rất nhanh chỉ còn lại mình Liễu Thiên, trời vẫn mưa như chút nước, cảnh vật gần tối dưới trời mưa càng ngày càng mờ mịt.
“Liên quan sao? Kệ đi!” Liễu Thiên thở dài một cái rồi lại quay lại luyện kiếm, hắn chẳng muốn quan tâm đến mấy chuyện vừa rồi nữa!
Hắn cứ luyện hết kỹ năng này đến kỹ năng khác, hắn tập dưới trời mưa đến khi trời tối mịt không nhìn rõ người mới chịu về. Khi về trời vẫn mưa nên tiện đường hắn đi qua phòng ăn lấy một ít đồ ăn mang về.
Tắm giặt xong, Liễu Thiên lên phòng thì thấy phòng nào cũng đóng kín cửa, chỉ có ánh đèn bên trong hắt ra mà thôi. Hai tên Hà Minh và Tằng Nhất cũng đóng kín cửa, hình như hai người họ đang tu luyện. Khoảng thời gian này rất quan trọng nên ai cũng rất tập trung vì thế Liễu Thiên cũng không làm phiền mà đi thẳng về phòng mình.
Vào phòng, Liễu Thiên thắp đèn lên, rồi từ từ thưởng thức bữa tối mình mang về.
“Ào ào! Rào rào…!””
Ngoài trời vẫn mưa không ngớt, thỉnh hoảng một vài cơn gió lớn thổi đến khiến nước trên lá cây rơi xuống tạo thành từng nhịp như người hắt nước. Đồng thời trời mưa gió khá to làm cánh cửa sổ đập ầm ầm thỉnh thoảng có gió lại lùa vào phòng mang theo chút mưa bụi làm Liễu Thiên lạnh cả người.
Nhưng lạnh thì lạnh, Liễu Thiên cũng không có đóng cửa lại, hắn thích cảm giác này, cảm giác sống trong bão táp có một căn phòng nhỏ nhỏ để cư trú rồi thỉnh thoảng lại có mưa bụi gió lạnh lùa vào thật là tuyệt.
Ngồi nghỉ một hồi thì Liễu Thiên sách đèn lên giường. Trời mưa to gió lớn nhưng ánh sáng do đèn thạch đăng phát ra thì lại không bị mưa gió ảnh hưởng. Điều này giúp Liễu Thiên thoải mái nghiên cứu.
Đèn sáng, Liễu Thiên đang ngồi nghiên cứu về Khai Minh cảnh. Tu vi của hắn hiện tại đang ở Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng trung kỳ. Khoảng tầm hơn tháng đến hai tháng nữa là hắn có thể đạt đến Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng đỉnh phong. Vì vậy dạo này hắn thường xuyên nghiên cứu về Khai Minh cảnh để phục vụ cho việc đột phá. Nhưng nhiều ngày trước hắn tìm hiểu nhưng không có kết quả gì khả quan. Vì vậy hắn vẫn phải nghiên cứu đến khi nào hiểu mới thôi.
Mà thứ hắn nghiên cứu chính là nguyên thần của Khai Minh cảnh. Theo như trong sách nói thì lên Khai Minh cảnh nguyên thần sẽ từ Sơ nguyên chuyển biến thành Chân nguyên.
Mà chân nguyên là gì, nó chính là hạt nguyên thần thực chất hơn cô đọng hơn và có tính chất liên kết hơn so với Sơ Nguyên ở Linh cơ cảnh. Tại sao khi tiến lên Khai Minh cảnh thì nguyên thần lại có thể tiết ra ngoài cơ thể tạo thành nhiều dạng công kích, phòng thủ hay biến thành các dạng dị thuật như mong muốn? Tại sao khi nguyên thần tiến lên chân nguyên thì mới có thể hập thụ linh thạch? Đó chính là biến đổi về tính chất của nguyên thần.
Trong sách có nói rằng nguyên thần sẽ tinh thuần hơn chân thực hơn mạnh mẽ hơn ở Linh Cơ cảnh nhiều lần. Trước đây sơ nguyên như là mây khí thì chân nguyên chính là nước, nó ở dạng thực thể và chân thật hơn. Và để đột phá lên Khai Minh cảnh người ta vẫn làm như đột phá bình thường. Khi tu vi đạt đến Linh Cơ cảnh đệ cửu trọng đỉnh phong. Nguyên thần ở trang thái bão hòa thì lại tiếp tục tu luyện để phá quan tiến lên Khai Minh cảnh.
Đọc sách giới thiệu này đối với Liễu Thiên quá là mơ hồ, một số sách nói rõ hơn chút nhưng tất cả chỉ là cái hiểu đại khái mà thôi. Họ chỉ biết rằng nguyên thần có biến đổi rất lớn mà không biết nguyên thần đột phá, thay đổi như thế nào? Chẳng nhẽ chỉ từ dạng khí sang dạng lỏng, không thể nào chỉ đơn giản như vậy được? Liễu Thiên không tin là đơn giản như vậy!
Liễu Thiên lúc này nghĩ lại những gì Tằng Nhất có nói với mình: “Đột phá thì ta chỉ một tâm một niệm vận hành công pháp tiếp tục hấp thụ linh khí rồi cơ thể hắn tự có phản ứng. Lúc đó cơ thể ta tự dưng rơi vào trạng thái vô thức vận hành công pháp, ngoài đau ra thì ta chẳng cảm nhận được gì nữa, ta chỉ cố gắng hết sức và cuối cùng đau đớn kết thúc. Khi ta tỉnh lại và kiểm tra đan điền thì thấy mình đã đột phá, nguyên thần bên trong di chuyển đã khác trước rất nhiều, chúng cứ như máu chảy trong kinh mạch vậy, nguyên thần trong cơ thể điều khiển dễ dàng và lưu loát hơn trước nhiều. Mà khi thử vận dụng thì cảm thấy mức sức mạnh tăng lên rất nhiều. Đồng thời sau đó quá trình tu luyện tăng tiến tu vi lại vất vả hơn rất nhiều, tốn rất nhiều thời gian để tu luyện được một chút chân nguyên mới.”
Hỏi đến Hà Minh thì Liễu Thiên cũng nghe kể tương tự, mà hắn đọc một số cẩm nang của mấy vị chấp sự thì cũng có kết quả như vậy.
Vì vậy hắn tin rằng mọi người đột phá đều có cảm giác như vậy và theo lời kể thì việc đột phá cũng không có gì khó khăn lắm, chỉ dựa vào căn cơ, thể chất cùng với ý trí cao là có thể thành công. Nói vậy Liễu Thiên sao phải nhọc lòng đọc sách suy nghĩ tìm phương án tương đồng với nguyên tử làm gì?
Liễu Thiên chính là muốn tìm hiểu rõ xem điều gì đã xảy ra, hắn muốn biết tất cả bản chất nên đành phải nghiên cứu sâu hơn. Thế nhưng dù đọc nhiều sách tìm hiểu cả kinh nghiệm tiến giai của hai tên kia nhưng Liễu Thiên vẫn chỉ thu được những khai niệm mơ hồ, hắn vẫn chưa thực sự hiểu được bản chất nên lúc này mới ngồi nghiên cứu.
Ngồi đọc sách suy nghĩ dưới trời mưa tầm nửa canh giờ Liễu Thiên vẫn mông lung, hắn chưa thực sự hiểu bản chất của đột phá này.
Ngoài trời mưa bụi bay bay, gió to thỉnh thoảng lai tạt chúng vào chỗ Liễu Thiên ngồi. Bị mựa bụi tạt đầy mặt thì Liễu Thiên bỗng giật mình nhớ ra gì đó lẩm bẩm:
“Mình đã xác định rằng nguyên thần cũng được cấu tạo từ nhiều hạt nhỏ và biến đổi chính là biến đổi từng hạt đó. Nếu nói tiểu cảnh giới chỉ thu nhỏ kích thước thì đại cảnh giới chính là thay đổi về mức năng lượng của từng hạt. Mà như theo hóa học thì mức năng lượng nội nguyên tử càng cao thì mức độ phản ứng và liên kết của các nguyên tử càng lớn.”
Liễu Thiên hai mắt sáng ngời nói tiếp:
“Nếu nói Linh Cơ cảnh chính là cảnh giới khởi đầu thì nói chính là luyện tập hấp thụ, điều khiển và cô đọng Sơ nguyên trong cơ thể. Khai Minh cảnh chính là lúc hạt nguyên thần đã được cô đọng với kích thước nhỏ nhất có thể và muốn tiến chiển tiếp thì nó phải chuyển dạng. Nếu nói hạt sơ nguyên ở Linh cơ đệ nhất trọng bằng một hạt cát thì đến đệ cửu trọng nó đã được thu nhỏ đến mức nguyên tử. Và ở mức độ này nó không thể nhỏ hơn được nữa mà muốn tiếp tục tiến lên thì chính là phải thay đổi cấu tạo và tính chất của hạt nguyên tử này thành hạt nguyên tử khác!”
Liễu Thiên lại tiếp tục ngẫm nghĩ: “Một hạt nguyên thần đầu tiền được chuyển hóa từ một hạt linh khí trong thiên địa thì vốn nó có kích thước nhất định. Và như bao nguyên tử khác thì nó cũng có một hạt nhân mang năng lượng và đám electron chạy xung quanh. Mà đám electron trong hạt nguyên thần có thể gọi là nguyên trường.