“Hừ! Miếng kim loại kia không thể không lấy! Trung Phong, Trung Vân hai vị nên đi một chuyến rồi!” Trung niên râu dài khẽ hừ một tiếng vẻ mặt âm trầm nói.
Mà ngay sau lời nói của gã không gian tại góc phòng bỗng vặn vèo rồi ở đó hai bóng người mờ mờ xuất hiện. Hai bóng người kia trở nên chân thực thì có thể thấy đây là hai trung niên một người cao gầy, một thấp béo. Tên cao gương mặt gầy gò hốc hác, ánh mắt đầy u ám. Trung niên lùn kia có gương mặt mập mạp, đôi mắt nhỏ đầy vẻ gian tà.
“Miếng kim loại ngay cả Tiên Lịch thủy cũng không thấm vào được thì đáng để mạo hiểm một lần!” Trung niên cao gầy gật gù nói.
“Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta không ra tay rồi!” Trung niên lùn mập cũng gật đầu nói.
“Thôi không nhiều lời nữa, dù có chút Lưu Vị phấn nhưng để lâu ắt sinh biến, hai vị hãy khởi hành rồi tùy cơ mà hành động!” Trung niên râu dài tỏ vẻ sốt ruột nói.
“Được!” Cả hai trung niên kia nghe vậy đều gật đầu rồi thân hình mờ mờ dần rồi biến mất.
“Không biết là Tĩnh Kim lừng danh hay là Thiên thạch đây?” Trong phòng, trung niên râu dài âm trầm lẩm bẩm.
Vừa rồi khi vào trong nghiên cứu gã đã tìm ra được chút điển tích có ghi lại rằng trên đời này chỉ có hai thứ chưa từng bị Tiên Lịch Thủy thẩm thấu đó chính là Tĩnh Kim và Thiên thạch. Miếng sắt kia có thể là một trong hai thứ này. Mà dù có là thứ gì thì đều vô cùng quý giá nên gã lúc đầu muốn lừa hai người Liễu Thiên mua lấy nhưng thật không ngờ rằng lại thất bại. Điều này đã khiến gã động sát tâm nhưng gã không thể ra tay ngay tại cửa tiệm của mình. Vì nếu ra tay có thành công đoạt được miếng sắt kia thì gã cũng khó còn mạng mà dùng. Nguyên nhân là gã biết Liễu Thiên là dị giả rồi lại xuất hiện trong khoảng thời gian này thì tám chín phần chính là đoàn đặc sứ đến Văn đài làm việc. Mà ở Xuân đô này, giết một người thường còn có thể thoát chứ ra tay sát hại một thành viên đặc sứ của Kỳ Nhân Các thì lại là một khái niệm khác. Lúc đó chưa kể Kỳ Nhân Các điều tra mà chỉ cần Hoàng tộc ra mặt thôi cũng khiến bọn hắn khó tránh một kiếp. Như vậy ra tay ở chính cửa hàng của mình thì làm sao tránh được một màn Hình ngục tra khảo.
Một điều nữa là tu vi của Liễu Thiên quá thấp nên cũng không thể chạy xa được. Như vậy chỉ cần để hai người Liễu Thiên rời đi rồi kiếm một vùng hẻo lánh ra tay giết người đoạt bảo như vậy khó ai có thể biết được.
Suy tính một hồi trung niên này đã quyết định sai hai vị trưởng lão bám theo hai người Liễu Thiên.
…
Lúc này, hai người Liễu Thiên đi một mạch băng qua mấy con phố mới dừng lại tại một khu ngã tư nhiều người qua lại.
“Sao đại ca lại có vẻ vội vàng như gặp ma vậy?” Đoàn Linh Hiên ngạc nhiên hỏi.
“Muội sở hữu một vật chân quý như vậy không đi nhanh sao được. Phải biết rằng gã trung niên kia nhìn miếng sắt kia với ánh mắt rất thèm thuồng. Mà chúng ta lại không bán nên rất có thể gã sẽ nghĩ đến việc giết người đoạt bảo!” Liễu Thiên tỏ vẻ từng trải nhỏ nhẹ giải thích.
“Mà ta thì không sao, đằng nào cũng là dị giả sơ cấp, mấy hôm nữa lại về Kỳ Nhân các rồi. Còn muội thì khác dù trong hoàng cung nhưng cũng chỉ là một cung nữ. Như vậy để họ nhớ rõ khuôn mặt chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Liễu Thiên dùng vẻ mặt lo lắng nói.
“Quan tâm đến mình sao?” Đoàn Linh Hiên tự hỏi sau đó tỏ vẻ cảm kích cười nói: “Đại ca yên tâm, muội chắc chắn sẽ không sao! Muội tốt số lắm!”
“Hừ! Số ư? Tin sao! Thôi nhanh, chúng ta về phòng ta rồi tiếp tục nói chuyện!” Liễu Thiên hừ một cái tự hỏi rồi tỏ vẻ không muốn dài dòng thúc dục.
Thế là hai người đi một mạch ra khỏi Xuân Phong quán, hướng về khu Hoàng cung.
“Hoàng cung ư? Cũng tốt, như vậy càng dễ dàng vu oan cho Hoàng thất.” Trên đỉnh một đại thụ trong Xuân Đô, trung niên cao gầy nhìn theo hướng đi của hai người Liễu Thiên phía xa mà lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Cứ để cho chúng nghi ngờ lẫn nhau, chúng ta cũng có chút thời gian xóa đi dấu vết xót lại!” Trung niên lùn mập đứng cạnh cũng gật đầu nói.
“Chúng ta bám theo, đêm nay sẽ có thứ hay để xem đây!” Trung niên cao gầy cười đầy gian tà nói rồi nhảy lên không bay đi, thân ảnh gã từ từ mờ ảo biến mất.
Trung niên nùn mập cũng tương tự biến mất trên nền trời chiều.
Phía trung tâm Xuân đô, hai người Liễu Thiên cứ thế xen qua đoàn người đi về Hoàng Cung mà không hề hay biết bị người theo dõi.
Trời chập choạng tối, trong phòng, hai người Liễu Thiên ngồi đối diện nhau nói chuyện.
“Món đồ này có thể là rất chân quý nhưng dù sao cũng không dùng được! Muội hãy cất kỹ hoặc vất nó đi, sau đó rồi quên chuyện này đi!” Liễu Thiên tuy không biết có người theo dõi nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trọng dặn dò.
“Cái đó tính sau! Bây giờ phải tính đến vụ cá cược đã!” Đoàn Linh Hiên gần như không cảm thấy vụ việc đang rất nghiêm trọng. Nàng vẫn cười nói như thường.
“Ta thua rồi! Giờ muốn ta thực hiện điều gì thì nói đi!” Liễu Thiên nghe vậy thì cười khổ nói.
Đoàn Linh Hiên mỉm cười sau đó lại trầm tư xuy nghĩ.
“Tạm thời chưa nghĩ ra!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.
“Vậy thôi khi nào nghĩ ra thì nói nhưng phải nhanh lên đấy. Mà như đã hứa nếu không quá đáng thì chắc chắn ta sẽ thực hiện bằng mọi giá!” Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi tỏ vẻ kiên quyết nói.
“À! Huynh giữ hộ muội miếng sắt này đi!” Đoàn Linh Hiên đưa ra miếng sắt rồi nói.
“Đây chính là yêu cầu của muội?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Không phải! Chỉ là lúc đầu khi chưa giám định muội đã quyết định tặng cho huynh miếng sắt này rồi! Giờ tuy không dùng được nhưng cũng coi như là kỷ niệm đi!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu ánh mắt thuần khiết nhìn Liễu Thiên nói.
“Trùng hợp vậy sao! Ta cũng nghĩ đem tặng muội miếng ngọc khi giám định ra đồ tốt nhưng đang tiếc nó không quá quý hiếm!” Liễu Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hắn lại cầm miếng ngọc nhỏ ra tỏ vẻ thất vọng nói.
“Thật vậy! Thế chúng ta hãy đổi cho nhau đi, muội cũng rất thích miếng ngọc đó!” Đoàn Linh Hiên vui như vớ được vàng nói.
Thế là hai người đổi đồ cho nhau, Liễu Thiên giữ miếng sắt nhỏ kia. Dù sao không biết đó là thứ gì nhưng để Đoàn Linh Hiên một người phàm cầm cũng phung phí đồng thời cũng khiến hắn không yên tâm.
Sau đó, hai người cứ huynh muội ngọt sớt nói chuyện đến tận mờ tối mới giải tán.
Đoàn Linh Hiên đi ra cửa liền quay lại nhìn Liễu Thiên cười nói: “Hẹn gặp lại!”
“Ừm!” Liễu Thiên cũng gật đầu mỉm cười nói.
Hắn nhìn theo bóng Đoàn Linh Hiên liền có cảm giác mất mát, hắn không hiểu sao lại có cảm giác này. Phải chăng là Đoàn Linh Hiên bỗng nhiên trở thành một người quan trọng của hắn vì thế hắn buồn khi nghĩ đến mấy ngày nữa hắn phải rời khỏi đây. Khi đó cả đời này rất khó gặp lại được nàng một lần nữa.
“Ài!” Liễu Thiên thở dài quay người đi vào trong phòng.
“Đã đến lúc ra tay, ngươi theo con nhỏ kia, ta xử lí tên tiểu tử này! Nhớ phải xử lí thật tinh tế!” Lúc này, tại vùng giả sơn giữa sân có hai hình ảnh mờ mờ hiện lên, một người trong đó nói.
“Được!” Người kia liền đáp rồi cả hai cùng biến mất.
Trong phòng, Liễu Thiên vừa vào phòng liền cửi y phục đi vào trong phòng tắm.
“Vù!” Rèm giường khẽ bay một bóng người lướt đến rồi đứng ngay trước người Liễu Thiên khiến hắn không thể cử động được.
“Thật không ngờ lại xuất động dị giả cao giai, lần này mình tiêu rồi! Không được phải làm gì đó!” Liễu Thiên bị một loại lực lượng vô hình khiến thân thể không thể cử động nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm trung niên cao kều trước mặt thầm than rồi lại tự nhủ.
Phía đối diện chính là trung niên cao gầy đã theo hai người Liễu Thiên từ chiều. Lúc này, gã đang dùng ánh mắt u ám nhìn Liễu Thiên một lượt thì lắc đầu nhìn quanh gian phòng như đang tìm gì đó.
“Ha ha! Bản thiếu gia ngày thường luộm thuộm nên có đồ cũng vất lung tung, muốn tìm miếng sắt kia phải tốn chút ít thời gian. Lúc này mình còn có cơ hội!” Liễu Thiên thầm cười tính toán.
Trung niên cao gầy kia liền đi lại giường lất tung đống quần áo của Liễu Thiên lên rồi lại đi lại xét người Liễu Thiên một lượt sau đó lại chạy đến mất ngăn tủ tìm kiếm từng ngăn một thế nhưng vẫn chưa tìm thấy miếng sắt han kia đâu.
Vừa rồi lấy được miếng sắt kia Liễu Thiên mải nói chuyện cùng Đoàn Linh Hiên nên vẫn vất lẫn trong khay chén trên bàn trà chưa có cất đi. Lại nói thì thần thức của dị giả không thể cảm nhận được những vật nhỏ không có sinh cơ như vậy nên trung niên kia đành phải tự thân đi tìm. Nhưng trung niên này nào có ngờ miếng sắt lại được quẳng ngay ở bàn trà cơ chứ?
Trung niên cao gầy tỏ vẻ sốt ruột rồi cũng đi lại thả tự do cho Liễu Thiên lạnh lùng hỏi: "Ta chỉ hỏi một lần, miếng sắt kia đâu?”
“Miếng sắt han kia ư?” Liễu Thiên tỏ vẻ ngơ ngác hỏi.
“Thừa lời, vậy để lão phu sưu hồn ngươi!” Trung niên cao gầy kia thấy Liễu Thiên không có ý trả lời mà chỉ muốn câu giờ liền tức giận nói đồng thời tay phải đưa ra.
Liễu Thiên đã cử động được nên vừa thấy vậy giật mình lùi lại một nhịp rồi ngả người nhào qua bên phải.
“Ầm!” Ngay khi Liễu Thiên tránh đi một luông khí phóng trượt qua chỗ hắn đứng rồi đánh vỡ miếng trên cột nhà phía sau.
“Phản ứng khá nhanh, nhưng vẫn chưa đủ!” Trung niên gầy gò khẽ nói rồi hai tay kết ấn liên tục miệng lẩm bẩm gì đó.
Liễu Thiên nghe vậy thì sợ hãi nhìn quanh thì thấy lúc này có mấy màng hoa văn hiện lên rồi cả gian phòng bỗng trở lên vặn vẹo rồi rất nhanh biến thành không gian khác.
“Nước!” Liễu Thiên nhìn quanh kêu lên, lúc này hắn thế nào lại ở sâu trong nước, cơ thể hắn đang vùng vẫy nhưng vẫn từ từ chìm xuống, hơi thở cũng có phần khó chịu.
“Ảo thuật!” Liễu Thiên thầm than, hắn biết mình đã rơi vào ảo thuật của đối phương nhưng lại không hề biết cách phá giải ảo thuật.
“Khó thở quá!” Chỉ một lúc, Liễu Thiên đã cảm thấy khó chịu, hắn vừa vùng vẫy trong nước vừa nhăn mặt nói.
“Chẳng nhẽ mình lại bị giết trong ảo thuật này?” Liễu Thiên cảm thấy thở mỗi lúc một khó thì không khỏi tự hỏi rồi vẻ mặt bỗng chuyển thành giữ tợn, hắn nghiến răng nghiến lợi như muốn làm gì đó.
Lúc này, trong phòng trung niên cao gầy vẫn đang đứng im thi triển ảo thuật, chỉ thấy từ cơ thể gã từng luồng từng luồng nguyên thân tràn ra những đồ án dưới chân Liễu Thiên.
“Tiểu tử này thật cứng đầu!” Trung niên cao gầy đứng như vậy một lúc thì liền nhăn mày nói rồi tay trái vẫn đưa ra trước nhưng tay phải lại thò vào trung người lấy ra một hộp gỗ.
Gã định sưu hồn nhưng thủ đoạn chưa nhanh nên không thể sát hại mà phải làm cho Liễu Thiên trở lên hôn mê. Chính vì vậy gã định dùng ảo thuật khiến Liễu Thiên sợ hãi mà ngất đi nhưng không ngờ lại quá lâu không đạt hiệu quả nên gã đành dùng biện pháp khác.
Lúc này, nắp hộp gỗ bật ra, từ trong hộp gỗ một điểm sáng phóng ra! Ngay khi này tay phải trung niên kia điểm điểm mấy cái thế là điểm sáng phóng thẳng đến chỗ Liễu Thiên.
…
Tại một chỗ khác trung Hoàng cung, Đoàn Linh Hiên gương mặt vui vẻ đang chạy nhảy từ hết nơi này đến nơi khác.
Dưới ánh đèn, nàng chạy ra một hoa viên lớn của Hoàng Cung. Ở đó, tiểu cô nương này bắt đầu ngắm cảnh, nàng vuốt ve từng bông hoa chiếc lá, sau đó nghĩ nghĩ gì đó rồi lại cười một mình.
“Đã chơi vui vẻ chưa?” Lúc này, bỗng có một âm thanh thuần khiết truyền đến.
Đoàn Linh Hiên mỉm cười nhìn lại thì thấy phía xa xa có một cái đình nhỏ. Khi này, dưới ánh đèn có thể thấy trong đình lại có một nữ nhân mặc đạo bào đang ngồi nhìn ra chỗ Đoàn Linh Hiên.
“Sư phụ!” Đoàn Linh Hiên cười nói đi lại cái đình đó.
Người được xưng là sư phụ kia là nữ đạo cô từng nói chuyện trong mật thất kia.
“Hai ngày không gặp, tiểu nha đầu ngươi đã nô nghịch đủ chưa? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!” Nữ đạo cô kia hỏi rồi lại tỏ vẻ mệt mỏi nói.
“Sư phụ cần gì phải vội thế, theo kế hoạch thì chúng ta vẫn còn được nghỉ ngơi mấy ngày cơ mà?” Đoàn Linh Hiên bĩu môi đi lại gần ngồi xuống nói.
“Sao nhìn bộ dạng của người thì lần này lại cho một tên nào đó no đòn rồi đúng không?” Nữ đạo cô lại nghi hoặc hỏi.
“Không có! Lần này con gặp một tên rất hay!” Đoàn Linh Hiên vừa nói vừa mỉm cười tỏ vẻ rất vui vẻ thích thú.
“Tiểu nha đầu này! Mới có xa ta hai ngày mà đã tìm được người yêu rồi ư?” Nữ nhân kia mỉm cười giọng điệu chế giễu nói.