Thượng Quan Định đứng ở phía trước nhìn qua một lượt mười chi rồi nhẹ nhàng nhảy lên bức tường. Theo gã tất cả những vị chấp sự của các chi đều nhảy lên, chẳng mấy chốc cả đám người đã đứng thành một hàng dài và đang quay lại nhìn xuống đám đệ tử trong chi của mình.
“Bắt đầu đi!” Ngay lúc này, giọng của vị trưởng lão điều hành không biết từ đâu lại vang lên.
“Nhóm người Thường quán đến để thi lại lên đây, các vị chấp sự hãy chọn người của chi mình, sau lượt đầu ta sẽ bắt đầu lượt hai luôn.” Thượng Quan Định đứng phía trên nói xuống.
Hơn ba mươi đệ tử bên Thường Quán kia rất có kinh nghiệm, họ vừa nghe vậy rất nhanh liền tản ra rồi thi nhau nhảy lên bức tường kia. Lại nói thì đám người ngày tu vi và khinh công đều rất cao nên không thấy ai khó khăn khi lên bức tường này. Chỉ chưa đầy vài giây đám người đã đứng ngay ngay thành một hàng dài cạnh các vị chấp sự. Tiếp theo mấy vị chấp sự dặn dò đám người này một chút rồi thấy họ liền nhảy xuống bên kia của bức tường.
Loạt đầu vừa đi, các vị chấp sự liền quay xuống thi nhau gọi tên đệ tử trong chi của mình. Như các chi khác chi Sáu của Liễu Thiên cũng có bốn người được chọn, bốn người này đều là nam, trong đó Lệ Bá Kiên đứng phía trên danh sách cũng được gọi đi trước.
Trái ngược với loạt đệ tử đầu, nhóm đệ tử thứ hai đều là đệ tử Tân quán nên đa phần đều rất vất vả mới nhảy lên bức tường cao hơn hai trượng này. Trong đó, Lệ Bá Kiên cũng dùng hết sức nhảy lên cũng chỉ đủ bám vào mép tường rồi mới từ từ bò lên được. Mấy tên khác trong chi Sáu cũng không dễ dàng gì, có kẻ nhảy một cái lên được thì lại lảo đảo xuýt ngã, có kẻ thì đạp đạp mấy cái vào tường rồi dùng bộ pháp gì đó chèo lên.
Tuy có chút lâu la nhưng cuối cùng thì tất cả mọi người đều đã lên đến trên đỉnh tường. Lúc này, đám người vừa lên cũng được dặn dò gì đó một hồi. Nhìn bộ dạng của Lệ Bá Kiên bỗng dưng nghe được gì đó liền trở lên lo lắng.
“Bắt đầu!” Nghe hiệu lệnh của Thượng Quan Định, đám người kia bắt đầu nhảy xuống phía bên kia tường.
“Không biết tường dày không nhì?” Liễu Thiên đứng cuối hàng lên có thể nhìn thấy thấp thoáng từng người từng người nhảy ra xa bên kia tường thì không khỏi lẩm bẩm tự hỏi.
Loạt hai vừa bắt đầu thì những chấp sự lại bắt đầu đọc tên những người tiếp theo lên kiểm tra. Trong chi Sáu, Lan Nhược Vân đang cầm bảng danh sách gọi tên từng người một: “Công Tôn Yến, Lỗ Vệ Hinh, Hoàng Dư Hải, Hà Minh.”
Theo đó những người được gọi đi lên, Hà Minh cũng có trong đó, hắn đang rất thoải mái và tự tin đi đầu nhóm.
“Cố lên, bọn ta sẽ theo ngay sau ngươi thôi!” Tằng Nhất động viên.
“Có gì mà phải cố, ngươi qua chắc!” Liễu Thiên thì lại lắc đầu nói.
Hà Minh tuy tu vi và khinh công đều khá cao so với đám đồng môn nên có chút tự tin. Thế nhưng khi bước vào bài kiểm tra thì hắn cũng trở lên hồi hộp lo lắng nên khi nghe mấy lời cổ vũ của hai người Liễu Thiên thì chỉ gật đầu không nói gì. Tiếp đến, hắn cùng ba người còn lại đi lên đứng sát bức tường chờ lệnh.
Đúng như dự đoán của Liễu Thiên, Hà Minh sau khi được lệnh rất đơn giản nhảy lên bức tường kia, ba người còn lại trong chi Sáu thì không có thân thủ như vậy nên chật vật hơn nhiều mới có thể lên được.
Lần thi thứ ba này tổng cộng cũng có bốn mươi người như lần trước, điều đặc biệt của lượt này chính là ở chi Một toàn nữ đệ tử và Thượng Quan Nhu Vân tóc đỏ kia cũng ở trong đám người đó. Lại nói thì Thượng Quan Nhu Vân đi đến đâu cũng khiến đám đệ tự phải xúm lại quan sát.
Mà Liễu Thiên vốn cũng không để ý nhưng khi này Thượng Quan Như Vân lại đơn giản bước từng bước trên không như đang đi trên một bậc thang vô hình tiến lên bức tường kia. Một cảnh tượng khiến cả cung trong đó có cả Liễu Thiên đều phải trợn mắt lên xem.
“Đã luyện Kết Nguyên thuật đến cảnh giới đó rồi!” Tằng Nhất đứng sau than trời lẩm bẩm vì hắn biết trong điều khiển Chân nguyên có ba kỹ năng cơ bản là Khống Nguyên, Hóa Nguyên và Kết Nguyên. Trong ba kỹ năng thì Kết Nguyên là khó nhất và phải cần đạt đến Khai Minh cảnh hậu kỳ và luyện tập chăm chỉ trong thời gian dài mới có thể thực hiện kỹ năng này thành thạo được. Phải biết hắn bây giờ dùng Kết Nguyên để đứng trên nước thì được chứ đi trên nước vẫn chưa thành thạo. Vậy mà Thượng Quan Nhu Vân kém hắn mấy tuổi nhưng đã có thể dùng Kết Nguyên để đi trên không thì bảo hắn không than thở sao được.
Sau khi Thượng Quan Nhu Vân đi lên bức tường thì đám đệ tử ở đợt thứ ba cũng lên được hết. Mấy vị chấp sự lại dặn dò gì đó rồi lại ra hiệu bắt đầu. Theo hiệu lệnh nhóm người này lại nhảy qua bên kia tường!
Đợt ba qua đi, đợt bốn lại tiếp tục, trong lượt bốn này hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất vẫn chưa được thi.
Đợt bốn qua đi, đợt năm đã đến, hai người Liễu Thiên vẫn chưa đến lượt! Liễu Thiên vẫn chỉ đứng nhìn mấy người đợt năm nhảy lên bức tường lớn kia và biến mất sau đó.
Nhìn lại thì sau lượt này, trong chi Sáu chỉ còn ba người gồm hai người Liễu Thiên và một nữ đệ tử tên là Khôn Tiểu Uyên. Các chi bên cạnh cũng không có bao nhiêu người nữa, nhiều chi chỉ còn một hai người, có chi thì lượt thứ sáu này không còn ai cả.
Đợt thứ năm vừa xuất phát thì lượt cuối cùng đã được gọi lên. Ba người Liễu Thiên từ từ đi đến phía trước bức tường. Nhìn bức tường cao hơn hai trượng, Liễu Thiên lắc đầu không thôi.
Theo sự luyện tập của hắn thì hắn bật nhảy kết hợp với nguyên thần tối đa cũng cao hơn ba trượng nhưng đó là có đà. Nếu hắn lấy đà thì chắc chắn sẽ nhảy lên được, tuy không thoải mái nhưng cũng không quá vất vả. Nhưng bây giờ mà hắn lùi lại lấy đà thì đúng là mất mặt vì những người khác đều đứng đó thi nhau nhảy lên. Mà hắn lại không muốn dùng Nhạn Hành trong trường hợp này. Hắn muốn thử lực nhảy của chân.
Trong khi Liễu Thiên đang suy tư thì Tằng Nhất với tu vi Khai Minh cảnh rất dễ dàng đã nhảy lên phía trên bức tường và đang đứng nhìn xuống. Còn Khôn Tiểu Uyên thân thể mềm mại khẽ nhún cũng đã nhảy lên nhưng nàng không đủ lực nên phải đạp một nhát vào tường tạo đà bay lên.
“Á được đó!” Nhìn thủ pháp mềm mại của Khôn Tiểu Uyên, Liễu Thiên gật gật đầu, hắn quyết định làm theo.
Hắn vận chuyển nguyên thần quán chú vào hai chân rồi dậm mạnh một cái, toàn thân hắn bật lên. Hắn nhảy lên được hơn trượng thì đã gần hết lực, lúc này hắn liền co chân khẽ đạp vào tường mượn điểm tựa tiếp tục nhảy lên cao.
“Phạch! A!” Liễu Thiên đạp vào tường không như Khôn Tiểu Uyên bay lên đỉnh tường mà lại bị đẩy ngược ra sau rơi xuống ở vị trí xa hơn vừa rồi nửa trượng.
“Sai rồi! Không dễ như mình nghĩ!” Liễu Thiên nhíu mày, hắn thật không ngờ nhìn chiêu nhảy kia thật đơn giản nhưng thực hiện lại khó vậy. Vừa rồi hắn đã không biết rằng khi đạp vào tường để mượn lực thì cũng đẩy hắn đi xa tường hơn, còn hắn tuy nhảy cao nhưng lại quá xa tường vì vậy hắn không lên tường được mà lại rơi xuống.
“Ngươi xem làm trò gì vậy!”
“Học theo ư?”
“Không biết bay thì bò lên, đừng làm mất mặt cả chi!”
Diễn trò không thành, Liễu Thiên bị đám đệ tử chi tám và chi sáu cười nhạo, Tằng Nhất phía trên cũng lo lắng nhìn xuống, Lan Nhược Vân thì lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.
“Cũng may là chỉ có mấy người này chứ đông thì đã có một tràng cười lớn rồi!” Liễu Thiên nhìn quanh gãi gãi đầu mỉm cười, hắn vừa rồi tuy bật không đà thật nhưng cũng chưa có vận hành thử Nhạn hành nên mới thất bại thôi, chứ hắn mà dùng Nhạn Hành thì chắc chắn cũng nhảy lên được, tuy không đàng hoàng thoải mái như đệ tử ở Khai Minh cảnh nhưng đảm bảo cũng không kém bao nhiêu. Chỉ là hắn nghịch dại chút!
Nhìn quanh một lượt thấy chỉ còn lại có mấy người chưa lên được giống mình, Liễu Thiên không chần chừ nữa, hắn lùi lại tầm chục bước rồi bắt đầu chạy đà cho chắc. Hắn chạy đà đến khi còn cách tường gần trượng thì đạp mạnh một cái nhảy lên. Chỉ thấy người hắn nhướn một cái đã nhảy đến đỉnh tường, nhưng lên tường động tác tiếp đất của hắn không được tốt cho lắm nên đã ngã mấy vòng liền.
“Haha! Nhìn kìa!”
“Tên này đúng là phế vật!”
“Haha! Trời tu vi cũng không đến nỗi mà lại chật vật vậy!”
“Không sao chứ?” Tằng Nhất bên cạnh chạy lại đỡ hỏi.
“Không sao!”
Liễu Thiên từ từ đứng dậy trong ánh mắt chê cười của mọi người. Nhưng hắn không quan tâm chỉ khẽ đáp lời Tằng Nhất rồi đảo mắt nhìn quanh chỗ mình đứng một lượt rồi lại nhìn ra xa. Chỗ hắn đứng là một bức tường rộng gần hai trượng, bên cạnh bờ tường đó là một cảnh làm Liễu Thiên giật mình không thôi.
Chỉ thấy phía trước chính là một bể nước lớn, nó rất sâu, từ mặt nước đến chỗ Liễu Thiên đứng cũng phải đến năm, sáu trượng, chưa kể độ sâu của nước bên dưới thì chỉ nhìn xuống dưới đã cảm thấy sợ hãi rồi. Nhưng cũng may là hai bên cứ cách một đoạn lại có những bậc thang để đi lên chứ không đám đệ tử rơi xuống thật khó có thể lên được.
Lại nói thì trong cái bể này có rất nhiều trụ đá mọc lên, mỗi trụ cách nhau tầm ba trượng, mỗi trụ đá có đường kính tầm một xích và đỉnh của trụ đá thì thấp hơn mặt tường chỗ Liễu Thiên đang đứng tầm nửa trượng. Nhìn ra phía trước, Liễu Thiên có thể thấy rất nhiều đệ tử đang thi nhau bay nhảy trên những trụ đá kia, nhóm gần mấy người Liễu Thiên nhất tính ra chỉ cách hơn năm lượt trụ đá mà thôi.
“Mọi người chuẩn bị, bài kiểm tra này yêu cầu tất cả bay từ bờ bên này sang bờ kia. Lưu ý chỉ có thể dùng trụ đá làm điểm tiếp lực, không thể nghỉ lại, nếu ở lại lâu trụ đá sẽ tự hất các ngươi ngã xuống.” Lan Nhược Vân lúc này liền nhìn ba người Liễu Thiên nói.
“Vậy có thể dừng ở trụ đá bao lâu?” Khôn Tiểu Uyên liền hỏi.
“Bao lâu ư? Cái này các ngươi tự khám phá, nên nhớ rơi xuống nước là bị loại, chuẩn bị đi!” Lan Nhược Vân cười nhàn nhạt nói.
“Bắt đầu!” Thượng Quan Định đứng cách đó không xa nhìn một lượt rồi khẽ ra lệnh.
Thế là những người đầu tiên bắt đầu bay đi, rồi những người tiếp theo, đợt cuối chỉ có hơn hai mươi người thì ngay nhịp đầu đã có mười mấy người bay đi rồi.
Chỉ thấy những người này nhảy một cái ra đến trụ đá trước mặt rồi lại ngay tức khắc lấy đà nhảy sang trụ đá tiếp theo, trong số đó cũng có một số người bay một nhát qua mấy trụ đá mới dừng lại nghỉ một nhịp. Chẳng mấy chốc trong nhóm mấy người đó đã phân biệt đẳng cấp rõ ràng.
Liễu Thiên khi này vẫn chưa động, hắn nhìn kỹ cái bể nước này, trong lòng thầm tính toán. “Cứ ba trượng một nhịp, nhìn khoảng cách này cũng đến trăm nhịp, vậy không dùng nguyên thần hợp lí thì rất dễ thất bại!”
“Liễu Thiên cẩn thận, ngươi tuy tu vi tăng tiến nhanh nhưng cơ thể luyện tập vẫn ít, đây là bài kiểm tra có phần đánh giá thể lực và độ chuẩn xác khi sử dụng khinh công đó!” Tằng Nhất cũng chưa động, khi nay hắn quay sang quan tâm nhắc nhở.
“Ừm! Chúng ta đi thôi!” Liễu Thiên gật đầu nói rồi nhảy về phía trước.
Với việc vận dụng nguyên thần thì bình thường Liễu Thiên có thể nhảy xa được hơn năm trượng, nhưng để tiếp đất chuẩn không ngã thì chỉ có thể nhảy được hơn bốn trượng thôi. Nhưng với trường hợp này thì hơn bốn trượng cũng là quá thừa rồi, Liễu Thiên còn phải giảm lực nhảy đi một chút thì mới tiếp vào đúng trụ đá.
“Phạch!” Vừa chạm trụ đá đầu tiên, Liễu Thiên ngay lập tức đạp mạnh mượn lực nhảy sang trụ đá tiếp theo. Cứ như nhảy bậc, hắn vượt qua năm trụ liên tục, mà nhìn những người khác cũng vậy, tất cả đều đã qua năm trụ rồi, Tằng Nhất thì đã sang trụ thứ bảy, còn mấy người đi trước khi này đã bay đi hơn mười trụ và sắp đuổi kịp nhóm phía trước rồi.
Liễu Thiên cũng không để ý nhiều, hắn tập trung nhảy đi. Từng trụ, từng trụ một, được hắn bỏ lại phía sau, chẳng mấy đã vượt qua mười mấy trụ.
“Cái này!” Đến trụ thứ mười sáu, Liễu Thiên nhăn mày lẩm bẩm, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.