THIÊN Ý
Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Liễu Thiên lẩm bẩm xong thì nghĩ nghĩ một lúc rồi lại lật sang một trang khác mà đọc.
Đọc một hồi thì hắn lại gấp sách lại mà tự ngẫ những thứ vừa đọc được: “Mật độ thiên địa linh khí ở một số nơi thì dầy đặc, một số nơi thì thưa thớt, một số nơi không tồn tại linh khí. Vì mật độ linh khí trong thiên địa không đồng đều mà tạo lên sự khác biệt về điều kiện tu luyện của mỗi người. Căn cơ tu luyện của mỗi người là có định mức nhưng tốc độ tu luyện cũng phụ thuộc khá nhiều vào mật độ thiên địa linh khí. Nói về thiên địa linh khí thì chúng tồn tại ở dạng khí và trôi nổi trong không trung, nằm trong đại địa, đại dương hay bất cứ thứ gì tồn tại trong thiên địa, con người vốn cũng chứa một lượng linh khí nhưng lượng cực nhỏ.”
Nghiền ngẫm xong, Liễu Thiên lại mở sách tiếp tục đọc:
“Thiên địa linh khí phân chia tại các địa giới không đồng đều thì có rất nhiều nguyên nhân để giải thích. Thứ nhất có thể nói đến chính là trong một số vùng có tồn tại mỏ linh thạch thì chỗ đó linh khí sẽ nồng đậm hơn những chỗ bình thường. Thứ hai chính là một số nơi là điểm giao nhau của các dòng hải lưu, dòng khí lưu thì thiên địa linh khí cũng được dồn lại và nồng đậm hơn những chỗ khác. Thứ ba là tồn tại một quần thể các sinh vật có khả năng sinh sản thiên địa linh khí thì chỗ đó linh khí cũng nồng đậm hơn. Thứ tư chính là do một số những đại trận pháp quy tụ linh khí được bày ra làm cho linh khí được quy tụ lại tạo nên một khu vực có thiên địa linh khí nồng đậm hơn. Ngoài mấy thứ trên còn một số nguyên nhân nhỏ nhặt khác…
Đọc hết một trang thì Liễu Thiên lại đọc sang trang tiếp theo: “Trong tu luyện, dị giả ngoài việc hấp thụ linh khí thì có thể hấp thụ linh thạch hoặc dùng một số loại linh dược. Nhắc đến linh thạch thì chúng được chia làm ba loại là Nhân thạch, Địa thạch và Thiên thạch. Nhân thạch chính là Linh thạch do con người tạo ra từ Vô lượng thạch. Nhân thạch chia ra làm những loại theo từng cấp độ của nguyên thần đó chính là chân thạch, tinh thạch.”
“Sao lại có hai loại?” Liễu Thiên nhăn mày tự hỏi.
Thế nhưng hắn đang phân vân khó hiểu thì bỗng thấy trong khe sách chỗ này có một mảnh giấy nhỏ thì liền mở ra đọc, trong đó có viết: “Chỉ tồn tại nhân thạch ở hai dạng là Chân Thạch và Tinh Thạch thay vì năm dạng là vì nguyên nhân sau:
Nhân thạch chính là con người dùng nguyên thần của mình truyền vào Vô Lượng thạch để giúp cho tầng lớp hậu nhân tu luyện. Mà ở Linh Cơ cảnh người tu luyện vẫn chưa thể hấp thụ linh khí từ linh thạch được mà cũng chẳng thể chuyển nguyên thần ra khỏi cơ thể nên Sơ thạch không tồn tại. Còn ở những cấp độ từ Hoành Không trở lên thì nguyên thần tiến lên Thể Nguyên hoặc cao hơn nữa nên nguyên thần của mỗi người có đặc trưng riêng không thể truyền lại cho người khác được cho nên có tạo ra Thể Thạch hạy Dị Thạch thì cũng chỉ chủ nhân của Nhân Thạch đó dùng mà thôi nên mấy dạng Nhân Thạch này tuy tồn tại nhưng gần như không xuất hiện bên ngoài bao giờ, chúng chỉ dùng để hồi phục nguyên thần cho chủ nhân chúng mà thôi.
Chính vì mấy nguyên nhân đó mà Nhân Thạch chỉ tồn tại ở hai dạng là Chân thạch và Tinh thạch. Mà lại nói với một số dạng thể chất đặc biệt thì Tinh Thạch cũng có sự đặc trưng nên chúng cũng vô dụng với ngoại nhân.”
Liễu Thiên lẩm bẩm một hồi thì vẻ mặt tỏ ra đã hiểu, hắn gật gật đầu rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Tiếp theo là Địa Thạch hay còn gọi nó với tên phổ thông là linh thạch. Gọi nó như vậy vì nó chính là linh thạch chủ yếu của giới tu luyện giả. Địa Thạch hay ‘linh thạch’ chính là một sản phẩm của quá trình cô đọng thiên địa linh khí. Dưới tầng sâu trong lòng đại địa vốn tồn tại thiên địa linh khí. Và ở một sô nơi thì thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm so với những chỗ khác. Trong lòng đại địa có linh khí nồng đậm kết hợp với sự điều tiết nhiệt độ của địa hình mà chúng dần cô đọng thành những linh tuyền chảy ngầm trong lòng đất. Lại nói linh tuyền nếu sinh ra ở những địa phương bình thường thì chúng mãi chỉ là linh tuyền nhưng nếu linh tuyền sinh ra ở những nơi có Thụ Sa thì linh khí trong linh tuyền sẽ kết hợp với Thụ Sa tạo thành những mỏ linh thạch.
Tất cả quá trình trên nói thì nhanh nhưng để hình thành được một mỏ linh thạch cỡ nhỏ thôi thì cũng phải mất hàng ngàn năm rồi, nếu mỏ lớn thì hàng vạn năm cũng không đủ.
“Địa Thạch” chính là một dạng khoáng sản định hình. Nó được con người khai thác và sử dụng trong nhiều mục đích như là tu luyện, dao dịch, luyện khí, vận hành máy móc,…
Thứ gì cũng có phẩm cấp nên Địa Thạch cũng vậy, chúng được chia ra làm bốn cấp là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Hạ phẩm linh thạch có màu hồng nhạt, chúng bình thường không phát sáng nhưng nếu có nguyên thần kích phát thì sẽ phát sáng tạo ra ánh sáng hồng. Trung phẩm linh thạch có màu đỏ thâm, loại này chỉ cần có chút ánh sáng tác động là sẽ phát ra một thứ ánh sáng đỏ rực như máu. Thượng phẩm linh thạch có màu tím đậm, loại này thì không cần tác động gì chỉ cần để chúng ra môi trường tồn tại thiên địa linh khí là chúng cũng tỏa ra ánh sáng tím cực mạnh, người thường hoặc tu vi thấp đứng gần thì ngay tức khắc sẽ bị mù. Nói đến ánh sáng của Thượng phẩm linh thạch thì một số người còn nói nếu trong đêm tối chỉ cần một viên nhỏ như ngón tay thôi cũng có thể chiếu sáng cả một tòa thành lớn.
Cuối cùng là cực phẩm linh thạch, loại này nói là có tồn tại nhưng trên đời chẳng biết có còn viên nào không nên màu sắc và nhận dạng của nó cũng được miêu tả rất mơ hồ. Người thì bảo nó có bảy màu, người thì bảo nó có màu đen như mực, người thì bảo nó không màu,… Vì mỗi loại điển tích lại viết một kiểu nên ta cũng không biết nó trông ra sao mà viết vào đây.
Tiếp theo là do sự đồng nhất của tất cả các tổ chức dị giả thì mỗi một viên linh thạch đều có một kích thước chuẩn khi được cắt ra từ khối của nó. Chúng đều chỉ dài hơn năm phân, rộng hơn ba phân, dầy cũng chỉ hơn một phân, nhìn thì không khác gì một viên kẹo nhỏ. Mọi quốc gia đều giống nhau về cái này và chính điều này làm lên tính thương mại giao dịch của linh thạch. Tất nhiên cái này cũng chỉ nói đến linh thạch phổ thông như hạ phẩm, trung phẩm mà thôi.
Không nói đến việc trong thiên địa thì thượng phẩm linh thạch và cực phẩm linh thạch rất khó tồn tại với khối lượng lớn mà kể cả chúng tồn tại với khối lượng lớn thì cũng chẳng ai điên đến mức đem cắt ra làm nhiều mảnh cả. Vì khi dùng lực lượng mạnh cắt linh thạch ra thì một lượng nhỏ linh khí trong đó sẽ hao tổn. Mà trong linh thạch cao cấp thì một lượng nhỏ đó cũng ra là rất nhiều rồi. Như vậy ai làm cái hành động Khu phủ phân ngọc(*) mất nhiều hơn được này.”
Liễu Thiên đọc đến đây thì cũng không có dừng lại mà tiếp tục liếc xuống dưới.
“Nhắc đến tính thương mại thì môt miếng hạ phẩm linh thạch có thể đổi được hơn hai ngàn lượng bạc, nó có thể giúp một người thành đại tài phú chỉ sau một đêm. Còn nói đến tu luyện thì một viên hạ phẩm linh thạch giúp cho một người ở Khai Minh cảnh giảm được mấy tuần tu luyện khổ công. Còn nếu là trung phẩm linh thạch có thể giúp cho người Khai Minh cảnh giảm được vài tháng khổ công hấp thụ trong điều kiện bình thường. Thượng phẩm linh thạch thì quá hiếm, những dị giả cao cấp mới dùng đến loại này mà ít ai nói đến nó có tác dụng lớn thế nào!
Linh thạch đối với những người tu luyện chính là bảo bối. Mà do số người tu luyện ngày càng đông còn linh thạch càng ngày càng ít nên chúng càng chở nên khan hiếm và đắt đỏ. Vì vậy mà linh thạch cũng chính là một trong những nguyên nhân xảy ra các trận chiến lớn giữa các thể lực dị giả.”
“Thiên thạch thì lại là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nó cũng mơ hồ như cực phẩm linh thạch vậy!”
Liễu Thiên đọc đến câu này thì nhíu mày tỏ vẻ khó chịu lẩm bẩm: “Thiên thạch lại không có ghi chép gì nữa, quyền Dị giả toàn thư này thật là, cứ cái gì quan trọng nhất thì lại bỏ ngỏ.”
Hắn tuy hơi bực bội những cũng chỉ biết lắc đầu rồi lật sang trang tiếp theo từ từ đọc.
“Sự chuyển đổi giữa linh khí và nguyên thần sẽ phụ thuộc vào cấp độ của nguyên thần. Ở Linh Cơ cảnh với Sơ Nguyên thì tỉ lệ chuyển đổi là một linh khí tạo thành một Sơ Nguyên. Chân nguyên là mười Linh Khí thành một Chân Nguyên, Tinh Nguyên là một trăm thành một, Thể Nguyên là một nghìn thành một, Dị Nguyên là một vạn thành một, Thiên Nguyên lại không rõ.”
Liễu Thiên đọc xong thầm nghĩ: “Như vậy càng lên cao tu luyện sẽ càng lâu đây. Ở đây tỉ lệ quy đổi kia không nói rõ ràng cho lắm. Họ vẫn chưa coi mọi vật được cấu tạo tử hạt vật chất như ở thế giới mình. Công thức quy đổi kia chính là số lượng hạt linh khí trong trời đất tạo thành một hạt nguyên thần sẽ tăng dần lên theo cấp độ của nguyên thần. Như vậy khi ở cảnh giới cao thì chỉ tích tụ một hạt nguyên thần thôi cũng tốn rất nhiều hạt linh khí rồi.”
“Cứ thầm xác định linh khí trong trời đất đang hình thành từ vô số hạt nhỏ như phân tử. Chúng sẽ được cơ thể hấp thụ vào và tổng hợp thành hạt nguyên thần. Mà theo cấp độ thì hạt nguyên thần cũng biến đổi, nó sẽ cần một lượng lớn các hạt linh khí để hình thành. Nói như vậy mình mai kia cũng sẽ dần tiến lên những cấp bậc kia.” Liễu Thiên thầm tính toán.
“Đúng là như vậy!” Liễu Thiên gật đầu tự nhủ mà không biết rằng để tiến cảnh thì còn rất nhiều thứ khó khăn đang chờ hắn.
Liễu Thiên lại lật trang tiếp theo.
“Tác dụng của nguyên thần đó chính là làm cho sự hoạt động của cơ thể tăng lên gấp nhiều lần đồng thời nó cũng là nguồn năng lượng chính để thi triển các loại dị thuật. Ở mỗi cấp độ thì sức mạnh của nguyên thần cũng khác nhau...”
Liễu Thiên đọc lướt qua rồi lại lật trang tiếp theo.
“Cơ thể con người có một đan điền điều khiển sự hoạt động của nguyên thần. Tùy theo công pháp tu luyện mà mỗi kiểu vận hành có điểm khác nhau nhưng về bản chất thì nó vẫn là nguyên thần tích tụ tại đan điền rồi được vận chuyển ra kinh mạch cuối cùng chúng được đưa ra các bộ phận để kích hoạt sự hoạt động của bộ phận đó hoặc theo bí pháp dẫn phát ra ngoài cơ thể tạo thành dị thuật hoặc một số dạng vận dụng nguyên thần cơ bản khác.
Đan điền có hai trạng thái đó chính là tĩnh tu và động công. Ở trạng thái tĩnh tu thì đan điền sẽ vận hành để thu lại nguyên thần từ khắp cơ thể về. Lúc này toàn cơ thể đang biến đổi linh khí thành nguyên thần rồi đan điền lại hút những nguyên thần đó về đan điền.
Ở trạng thái động công thì ngược lại! Khi đó, mọi hạt nguyên thần được kích hoạt từ đan điền theo kinh mạch ra khắp cơ thể để sử dụng.
Vì vậy hai trạng thái này luôn đối nghịch nhau. Để tiến vào trạng thái tĩnh tu thì mỗi người phải ngồi thiền và thật trú tâm, còn động công thì đa số phải di chuyển chiến đấu. Đồng thời hai trạng thái này nguyên thần di chuyển ngược nhau trong kinh mạch nên cũng không thể đông thời ở hai trạng thái được. Chính vì vậy một người không thể vừa chiến đấu vừa hấp thụ thiên địa linh khí được…”
Thời gian cứ thế trôi đi, Liễu Thiên cứ thế đọc đến tận nửa buổi mới hết cuốn sách này mà đứng dậy đi ra ngoài.
“Thời tiết hôm nay có vẻ nóng đây!” Bên ngoài, anh nắng trói trang đang chiếu lên mọi cảnh vật khiến Liễu Thiên nheo mắt cảm thán.
Hắn lắc đầu nói rồi dời khỏi thư viện, hắn đi về phía hậu viện, không phải hậu viện của hắn mà là của mẫu thân hắn. Hắn muốn nhìn kỹ hình hài của vị mẫu thân này. Tuy chưa có tình cảm nhưng dù sao đây cũng là thân sinh ra cái cơ thể này. Mà ở đây hắn cũng không có người thân nào khác ngoài mấy người này.
Lại nói mấy hôm nữa hắn sẽ đi Kỳ Nhân các rồi nên hắn muốn mấy ngày này làm quen với những người thân ở đây. Hắn sợ sau khi mình đi Kỳ Nhân các thời gian dài trở lại sẽ hoàn toàn quên mất những người này. Nhân lúc này, ký ức còn rõ nét hắn phải thân thiết với những người thân mới này đã. Hắn không muốn sống một cuộc sống đơn độc, không chỉ hắn mà ai cũng không muốn sống đơn độc trên đời cả.
Liễu Thiên đi đến gần cửa phòng Cơ Ngọc Oanh thì dừng lại, hắn bỗng nhiên không giám đi vào. Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng và hắn cũng không biết nói gì, hắn nghĩ một lúc thì lại quay đầu rời đi.
“Thiên nhi à! Sao không vào đi!” Lúc hắn định đi thì bỗng có tiếng Cơ Ngọc Oanh ngồi bên trong nói ra.
Liễu Thiên nghe vậy liền giật mình, sau đó cũng miễn cưỡng quay lại đẩy cửa phòng ra từ từ bước vào.
Trong phòng, Cơ Ngọc Oanh đang ngồi ở cái bàn thêu cái gì đó, nàng thấy Liễu Thiên vào thì nàng quay ra nhìn hắn với ánh mắt lo âu hỏi: “Thiên nhi con làm sao vậy? Ta thật không hiểu, con thay đổi quá nhiều, hôm nay còn đi đọc sách nữa?”
Liễu Thiên đứng sững lại, hắn suy nghĩ gì đó rồi liền nói: “Mẫu thân quá lo lắng rồi, hài nhi sau khi bị người ta đánh đã ngộ ra là mình cần phản tu luyện để mạnh mẽ hơn.”
“Ngộ ra?” Cơ Ngọc Oanh ngạc nhiên hỏi.
“Hài nhi biết giằng mình còn quá yếu, Liễu gia cũng không thể bảo vệ con suốt đời được, hài nhi đã quá tự phụ, hài nhi đã làm nhiều việc không đúng!” Liễu Thiên vẻ mặt áy náy nói một hồi.
“Mẫu thân cứ coi như hài nhi là một người mới là được. Từ nay hài nhi sẽ thay đổi.” Hắn lại đi đến gần chỗ Cơ Ngọc Oanh điềm tĩnh nói.
Cơ Ngọc Oanh ngơ ngác một hồi rồi cũng kịp chấn tĩnh lại. Nàng suy nghĩ những gì Liễu Thiên nói, nghĩ nghĩ một lúc đang định nói gì đó thì Liễu Thiên lại nói: “Từ này Thiên nhi sẽ thay đổi. Mẫu thân nghỉ ngơi, hài nhi cáo lui.”
Nói xong, hắn quay đầu chạy ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Cơ Ngọc Oanh.
Thế là lần đầu tiên nói chuyện với mẫu thân đã kết thúc, hắn phải rời khỏi chỗ này thật nhanh. Hắn sợ nói đến những vấn đề khác sẽ làm hắn bối rối và dễ bị lật tẩy.
Cơ Ngọc Oanh lúc này ngồi thần ra nhìn theo bóng người Liễu Thiên chạy ra ngoài, nàng không nghĩ ra mình nên nói gì nữa liền vội dặn: “Trưa nay Liễu gia họp mặt, con nhớ đến.”
Không thấy có tiếng trả lời, Cơ Ngọc Oanh cũng không ngạc nhiên mà vẻ mặt bỗng trở lên vui vẻ, nàng mỉm cười lẩm bẩm: “Thôi kệ nghĩ nhiều làm gì, tính cách có thay đổi cũng tốt!”
“Xưng hô kiểu này có hơi ngượng mồm nhưng cũng đã quen!” Liễu Thiên chạy được một đoạn thì cũng đi chậm lại, hắn vừa đi vừa nhớ lại đoạn hội thoại của mình thì không khỏi mỉm cười lẩm bẩm. Với hắn thì xưng hô cổ đại này lúc đầu có chút ngượng mồm nhưng rồi nói nhiều thành quen nên cũng không cảm thấy vướng mắc gì nữa.
Liễu Thiên đi loăng quăng một lúc thì lại ra một hoa viên trong phủ, hắn thản nhiên ngắm cảnh.
“A! Có người!” Hắn đang đảo tầm mắt ra xa thì liền thấy giữa hoa viên phía xa có một cái đình, ở trong đình đó lúc này có mấy người đang đứng, mà nhìn kỹ thì hắn thấy mấy người này đều là người hắn quen.