Ta đứng dậy, muốn phủi bụi trên người, nhưng trên váy toàn lá máu,
Ta sờ lên hông, Ngọc Long kiếm cũng không có ở đó, trong lòng bàn tay ta đẫm máu, ươn ướt, dinh dính.
Đội tuần tra muốn bắt ta, ta cũng phối hợp đeo gông chân chuyên dành cho tội nhân của Phù Lăng Tông, sau đí tu vi bị phong ấn, mỗi bước đều đau đớn như đi trên mũi dao.
Trong đêm, đèn ở ở Phù Lăng Tông sáng dần lên, Nam Huyền Đường phủ bụi đã lâu, nay sảnh hỏi tội lại mở ra vì ta.
Nam Huyền Đường chủ là mỹ nhân hết thời, bà ta ngồi trên ghế cao, đôi mắt lạnh lùng dò xét ta.
Ngọc Dĩ chân nhân ngồi bên cạnh bà ta, cố nén đau đớn trong lòng.
Tất cả phong chủ ở Phù Lăng Tông đều xuất hiện, ngày thường ít khi thấy những người này tụ tập đông đủ như vậy, chỉ thiếu mỗi sư phụ chưởng môn của ta, ông ấy và nhị sư huynh đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi.
Ta quỳ rạp giữa sảnh đường, các đệ tử trong môn được triệu tập khẩn cấp đang lục đục đi vào, ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chán ghét, phẫn nộ và những lời xì xào bàn tán.
Mọi người rất rõ ràng, nếu chỉ là xích mích nhỏ thì cũng có thể bỏ qua, nhưng thật sự làm trái với môn quy, không để ý tình nghĩa, giết người xả giận thì chẳng khác nào phản đồ của môn phái.
Trước mặt ta là thi thể của Ân Chu, sắc mặt trắng bệch, nằm im trên đất, trên cổ có vết tím xanh, rõ ràng là bị bóp chết.
Vãn Nhĩ Nhĩ không ở đây, vì thương thế quá nặng nên đã được phong chủ Tam phong đưa đi trị liệu.
Có đệ tử dâng một thanh kiếm lên, Ngọc Long kiếm vốn có ánh sáng nhàn nhạt giờ phút này cũng chẳng khác nào một thanh kiếm bình thường, máu đông lại trên thân kiếm, giống như tội nghiệt không cách nào rửa sạch được.
Đệ tử kia đưa kiếm cho Nam Huyền Đường chủ, cúi người xuống: “Kiếm ở ngực sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ đã được lấy ra, là Ngọc Long kiếm của thiếu chủ Lý Ngư Châu. Thương thế của Vãn sư muội quá nặng, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
Trước đó, ta đã kể lại tình huống một lần, ta nói ta thấy Ân Chu khác thường nên đã theo hắn ta đi vào rừng cấm.
Nhìn thấy hắn ta bị ma tu bắt, nguy hiểm tính mạng, ta mới xuất kiếm cứu người, chỉ là không biết trúng yểm thuật từ khi nào, nhận nhầm Vãn Nhĩ Nhĩ thành ma tu, đâm một kiếm vào lồng ngực nàng ta.
Nhưng Nam Huyền Đường chủ nói ở hiện trường không có ma khí, cũng không có người lạ nào, rõ ràng là ta ăn nói lung tung, tất cả bằng chứng đều chỉ ra ta là thủ phạm.
Người duy nhất biết chuyện này là Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn đang hôn mê, bây giờ ta không có cách nào biện minh cho mình.
Nam Huyền Đường chủ hỏi: “Đệ tử thứ ba của chưởng môn, Triều Châu?”
Ta đáp: “Là ta.”
Bà ta chậm rãi lên tiếng: “Kiếm cắm trên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ là kiếm của ngươi?”
Ta đáp: “Đúng vậy.”
Bà ta hỏi lại: “Ngươi ghen ghét Vãn Nhĩ Nhĩ vì đã đánh bại ngươi ở Đăng Vân Đài chỉ trong mười chiêu, không hài lòng về việc Ân Chu nhiều lần khiêu khích ngươi?”
Ta khàn giọng: “Đúng vậy.”
Ta cũng có chút kinh ngạc, khóe mắt hơi ươn ướt, thì ra sau khi sống lại, ta có thể nhẹ nhàng thừa nhận hai chữ “ghen ghét” này như vậy.
Ta ghen ghét nàng ta tư chất hơn người, ghen ghét tình cảm Tạ Như Tịch dành cho nàng ta, ghen ghét nàng ta có thể lấy đi Lý Ngư Châu của ta.
Oán khí trong lòng ta nhiều năm bỗng nhiên tan biến, dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, ta mơ màng ngẩng đầu lên.
Nam Huyền Đường chủ nhắm mắt lại, vừa tiếc hận, vừa chán ghét, nhấn mạnh từng chữ: “Triều Châu giết hại đồng môn, phạt hủy gân cốt, phế tu vi, đợi chưởng môn quay về sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng.”