Nàng ta còn chưa nói xong, mặt đã bị tát lệch đi.
Ta đứng dậy, dùng khăn sạch lau tay, nở nụ cười: “Đúng vậy.”
Ta đánh giá nàng ta một hồi: “Ngươi xuất thân từ tiểu gia tộc luyện dược ở Thương Nam Sơn?”
Nàng ta kinh ngạc che mặt lại.
Ta nói tiếp: “Các ngươi chỉ dựa vào một phương thuốc Hồi Nguyên Hoàn bí truyền, miễn cưỡng giữ vững địa vị của gia tộc mà thôi. Công thức của Hồi Nguyên Hoàn chẳng có gì đặc biệt, thứ duy nhất không tầm thường chính là Minh Châu Phấn chỉ có ở Lý Ngư Châu. Từ nay về sau, chỉ cần là người nhà ngươi, ngay cả linh sủng cũng không được vào Lý Ngư Châu một bước. Ngươi nghe rõ chưa, Lưu Ngọc?”
Sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái: “Tộc trưởng sẽ giết ta mất… Triều Châu, ngươi không thể làm vậy!”
Giọng nàng ta mềm nhũn, quỳ gối trước mặt ta, lộ ra vẻ cầu xin, không còn sự đắc ý vừa nãy nữa.
Ta tránh đi, cười lạnh: “Bản thiếu chủ nói được thì làm được, đây mới gọi là diễu võ giương oai, hiểu không?”
Khi nàng ta vẫn chưa hoàn hồn, ta đã tại lỗi với những người khác: “Lưu Ngọc sỉ nhục châu chủ đời trước của Lý Ngư Châu, Triều Châu không nhịn được nên đã ra tay, quấy rầy tiết học của mọi người, thật xin lỗi.”
Lưu Ngọc chợt hét to một tiếng, tê liệt trên đất, hai tay có Ô Hắc Thần Đinh đóng xuyên qua, cưỡng ép phong ấn lại linh lực vốn ít ỏi của nàng ta.
Có một nhóm người mặc đồ đen xông vào phòng, vây quanh nàng ta.
Trang phục màu đỏ và màu đen làm chủ, bên hông đeo lệnh bài của Tiên Minh.
“Tiên Minh làm việc, người không có nhiệm vụ tránh ra.”
Ông lão luôn ngồi yên ở một góc lên tiếng: “Đừng lo lắng, chỉ là Tiên Minh phụng lệnh làm việc thôi. Tiên Minh, các ngươi ra tay hơi nặng…”
Một người trong đó lạnh lùng đáp: “Việc quan trọng phải dùng thủ đoạn khác thường.”
Lưu Ngọc lộ vẻ thống khổ, trước khi bọn họ dẫn người đi, ta chợt lên tiếng hỏi: “Có liên quan tới Huyết Mê Thuật sao?”
Bọn họ nhìn ta, không biết vì sao thái độ tốt hơn nhiều: “Đúng vậy.”
Ta gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Sau khi bọn họ rời đi, các đệ tử hoang mang sợ hãi, có người thấp giọng nói: “Đã rất lâu rồi Tiên Minh không gióng trống khua chiêng đi bắt người như này, hơn nữa còn dùng Tiêu Hồn Đinh, đinh đó là thứ có thể phá hủy thần hồn.”
Ông lão ngồi phía trên lắc đầu: “Đó không phải là Tiêu Hồn Đinh, chỉ là một thứ cấp thấp hơn, nếu là Tiêu Hồn Đinh thật thì Lưu Ngọc đã sớm hồn bay phách lạc rồi. Tiêu Hồn Đinh thật sự sẽ không dùng bừa bãi, hai chiếc đinh kia chỉ có thể chặn tu vi, tránh nàng ta chạy trốn mà thôi.”
Nhưng cứ thế nhìn đồng môn của mình bị mang đi cũng là một cảnh rất đáng sợ.
Khi ta đi trên đường, nghe được rất nhiều lời bàn tán về Lưu Ngọc và Vãn Nhĩ Nhĩ, ngay cả Ngọc Dĩ chân nhân cũng đóng cửa không ra ngoài, tránh ánh mắt các đệ tử.
Gần đây công việc bận rộn, ta hơi lơ là việc tu luyện.
Tranh thủ lúc này, ta tới phòng chữ Thiên trong luyện võ đường để chính thức tu luyện quyển 2 của Ngọc Long tâm quyết.
Cảnh tượng trước mặt không còn là sóng biển vạn trượng như lần trước nữa mà là sương đen mờ mịt.
Gió trong phòng chữ Thiên đều do tiêu hao linh thạch để huyễn ảo ra, không có sát thương vật lý nhưng cảm giác đau đớn khi bị sương đen kia ăn mòn lại vô cùng chân thực.
Sương mù trong phòng chữ Thiên ăn mòn da thịt ta, ta lập tức dùng vảy cá bằng băng để bao trùm lên phần da thịt nóng rát.
Sách ngọc lật từng tờ, nhanh đến mức ta không kịp nhìn.
Luyện đến Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai, không chỉ có thể tập nhiều kiếm quyết hơn, mà có vài thuật pháp bí truyền cũng xuất hiện, chỉ là ta phải tập luyện hàng ngày và thực chiến mới có thể nắm giữ được.
Ta nắm chặt Ngọc Long kiếm, bắt đầu luyện theo chiêu thức, sương mù bị đánh tan rất nhiều.
Lúc đó, khi phải chọn một món linh khí làm vũ khí, dì đã từng cho ta rất nhiều lựa chọn, sáo ngọc xinh đẹp, thần khí Thất Huyền Cầm, nhưng cuối cùng ta vẫn chọn Ngọc Long kiếm mà mẫu thân để lại.
Ta nhắm mắt cảm nhận linh lực trong cơ thể, gân mạch của ta đã phát triển đến mức đáng sợ, linh lực vận chuyển trong đó có vẻ hơi ít ỏi.
Đến khi ta mồ hôi đầm đìa, cánh tay đau nhức, buông kiếm xuống, đi ra khỏi phòng chữ Thiên, ta phát hiện ra đệ tử bên ngoài ít hơn ngày thường rất nhiều, có tiếng chuông truyền từ chính điện tới, tất cả mọi người vội vàng chạy về hướng đó.
Đây là tiếng chuông triệu tập các đệ tử ở Phù Lăng Tông, bình thường sẽ không vang lên.
Ta cũng nhanh chóng đi về chính điện.
Ta tới hơi trễ, ngay cả những trưởng lão đã lâu không ra ngoài cũng ngồi đầy đủ, đệ tử phía dưới đứng ngay ngắn theo thứ tự nội môn, ngoại môn.
Chủ điện của Phù Lăng Tông vốn trống trải, bây giờ lại chật ních người.
Bởi vì ta và Tống Lai đều là đệ tử thân truyền của chưởng môn, đương nhiên vị trí sẽ ở phía trước.
Tống Lai tinh mắt, nhìn thấy ta từ xa, vẫy vẫy tay với ta.
Ta chạy tới đó, trong điện không ai nói chuyện, Tống Lai cúi đầu thì thầm: “Hôm nay hơi kỳ lạ.”
Bầu không khí xung quanh quá mức yên tĩnh, khiến cho thần kinh người ta căng thẳng.
Ngọc Dĩ chân nhân cũng ở đó, thay sư phụ ta chủ trì, ánh mắt sắc bén của ông ta rơi vào tất cả những đệ tử đến muộn, bao gồm cả ta.