Ta thấy có máu thấm ướt dây buộc tóc che trên mắt hắn ta, hình như thần thức của hắn ta đã bị tổn thương, ngay cả đường cũng không thấy rõ, thật giống một người mù.
Mặc dù ta bị thương ở chân, nhưng mắt ta lại rất tinh, ta nhếch môi cười: “Hạ Từ Thanh, ngươi đã từng nghe chuyện xưa về một người què và một người mù lạc trong đám cháy chưa?”
Hạ Từ Thanh vẫn đang tức giận, hắn ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi dám nói ta mù thêm một câu nữa xem, có tin ta ném ngươi ở trong này không?”
Ta và Hạ Từ Thanh khó khăn lắm mới chạy ra bên ngoài, không ngừng nghe thấy tiếng vòng ngọc vỡ vụn, vô số luồng sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, đưa các đệ tử bóp nát vòng ngọc ra ngoài.
Lúc này, người của Tiên Minh mới chậm rãi đi tới.
Mượn ánh nắng, ta nhìn thấy Hạ Từ Thanh đang cố gắng chống đỡ, gương mặt vàng như giấy nến.
Tay hắn ta cầm vòng ngọc: “Nơi này không nên ở lại lâu.”
Ta gật đầu, cũng lấy vòng ngọc ra.
Hắn ta không nghi ngờ gì, trực tiếp bóp nát vòng ngọc.
Ta mỉm cười, cất vòng ngọc đi: “Kẻ ngốc mới ra ngoài. Ta muốn đạt hạng nhất, bây giờ tất cả mọi người đều chạy mất rồi, người cạnh tranh cũng ít đi.”
Hạ Từ Thanh nghẹn lời, vẻ mặt kinh ngạc.
Trước khi ánh sáng kia cuốn hắn ta đi, Bạch Lăng Công Tử trước giờ luôn bình tĩnh ung dung bỗng quát lớn lên: “Triều Châu, ngươi thật sự không cần mạng nữa sao?”
Ta chỉ là quá muốn thắng mà thôi.
Ta cúi đầu nhìn chân mình, tổn thương bình thường thì cũng thôi đi, đây là vừa bị dính vào nước sông kia mà bắt đầu thối rữa, còn bị cột đổ vào hai lần, đã sâu tới tận xương.
Ngay cả vảy cá hộ thể của ta cũng không tiếp tục sinh trưởng nữa, phần thịt bị rữa đau nhức, thật sự rất không ổn.
Toàn thân ta vì bị ma khí xâm nhập mà run lên.
Mẫu thân ta mất sớm, chứ bà ấy mà còn sống thì giờ phút này cũng chẳng nhận ra ta.
Trước mặt ta có bóng đen phủ xuống, Tạ Như Tịch cụp mắt hỏi: “Còn đi được không?”
Ta nhếch môi cười: “Ngươi nhận ra ta à?”
Xung quanh có rất nhiều người Tiên Minh đang kiểm tra, hắn ngồi xổm người xuống, lấy dao ra giúp ta cắt bỏ chỗ thịt thối, động tác rất thuần thục.
Tạ Như Tịch hỏi ta: “Triều Châu, vì sao ngươi lại liều mạng như vậy?”
Ta đau đến đổ mồ hôi, run rẩy đáp: “Ta muốn chạy nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút nữa, như vậy thì vận rủi cũng sẽ không đuổi kịp ta.”Tạ Như Tịch giúp ta băng bó đơn giản, sau đó, hắn thay ta gọi một con nai trắng sáu sừng, từ trước đến giờ hắn vẫn là người ít nói, sau khi đặt ta lên lưng con nai, hắn cũng không nói thêm lời nào.
Nai trắng sáu sừng quen thuộc địa hình, nó dùng con đường nhanh nhất, đưa ta đến đích một cách an toàn.
Chuông vàng đặt ở đích, lấy được nó là có thể thoát khỏi di chỉ.
Nhưng mọi chuyện luôn có biến cố, khi ta đặt tay lên chuông vàng, có một bàn tay cùng đặt lên chuông.
Ánh sáng màu đen hiện lên, ta và người kia cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Không chỉ ta ngơ ngác, mà các vị tông chủ cũng ngẩn người, dù sao đây cũng là chuyện rất hiếm khi xảy ra.
Chưa bao giờ có hai người cùng đoạt giải nhất trong thi đấu tiên môn.
So với dáng vẻ ung dung của Vãn Nhĩ Nhĩ, trông ta có vẻ hơi chật vật, trên đùi còn đang rớm máu, hơi khó chịu co chân lên.
Tông chủ Côn Luân Hư kinh ngạc nói: “Lần này có hai người đoạt giải nhất, nhưng từ trước đến giờ chưa có tình huống như vậy, có điều, việc này chứng tỏ tu chân giới sóng sau xô sóng trước. Nhưng vốn không có đạo lý cả hai người cùng đoạt giải nhất, thi đấu chỉ chọn ra một người mà thôi. Hay là hai người lại so tài với nhau thêm một trận nữa để quyết định thắng bại?”
Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ cùng gật đầu.
Sau khi di chỉ thượng cổ đóng lại, các đệ tử cũng đi ra ngoài, có người bị thương, có người tìm thấy kỳ ngộ, nhưng tin đồn cũng bắt đầu tràn ra ngoài, việc địa cung có ma tu xâm nhập không cách nào che giấu được, không chỉ các đệ tử mà các vị tông chủ ở đây cũng nhíu chặt mày lại.
Minh chủ Tiên Minh đưa ra quyết định: “Những đệ tử đầu tiên bóp nát vòng ngọc nói đã gặp phải ma tu, các vị ở đây cũng nhìn thấy lớp bảo vệ chặt chẽ của Tiên Minh rồi đó, trong di chỉ cũng chỉ là một huyễn thuật để khảo nghiệm tâm trí mà thôi. Bây giờ đi tìm thử xem, chắc chắn sẽ không thấy chút ma khí nào.”
Ta khẽ nhếch môi, lý do giả tạo này ta nghe không lọt tai chút nào.
Không tìm thấy ma khí bởi vì nó đã bị kiếm khí của ta và Triều Long chém sạch rồi.
Nghĩ đến kiếp trước, Hạ Từ Thanh qua đời trong tay ma tu, lại bị mang danh là chết bệnh, ta cảm thấy vô cùng hoang đường.
Ta lo lắng cho vết thương của Hạ Từ Thanh, hôm sau tỉnh dậy, ta cố lết chiếc chân què đi thăm hắn ta.
Nhưng hắn ta lại không chịu gặp ta, chỉ đồng ý nói chuyện với ta cách một cánh cửa.
Bên ngoài sương trắng dày đặc, có thể lờ mờ nhìn thấy những đỉnh núi mờ sương.
Hạ Từ Thanh cách ta một cánh cửa, khẽ cười nói: “Từ nhỏ ta đã dính huyết chú, dược sư bảo ta bức độc lên trên mắt, chỉ có thể dùng thần thức để nhìn ngắm thế gian, thỉnh thoảng cũng sẽ phát bệnh, vô cùng đau đớn. Thực ra ta không phải là người mù bẩm sinh, ngươi đừng sợ.”
Ta còn lâu mới sợ.
“Dược sư khuyên ta nên sớm từ bỏ đôi mắt này, lúc trước ta chỉ nghĩ, ta muốn nhìn thấy nữ tử ta thích một lần, cho nên bướng bỉnh không nghe lời bọn họ. Bây giờ trải qua kiếp nạn này, ta quyết định bế quan chữa trị.”
Bóng của ta hắt vào trên giấy dán cửa sổ, đầu ngón tay của người bên trong khẽ chạm lên cái bóng của ta.
Ta đau lòng thay cho Hạ Từ Thanh, nhẹ giọng an ủi hắn ta: “Cho dù ngươi chưa kịp gặp người trong lòng đã bị mù, nhưng ngươi đừng lo, khi nào gặp được nàng thì nhớ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi nhìn dáng vẻ của nàng rồi về kể lại cho ngươi nghe.”
Ta nghe thấy Hạ Từ Thanh cười thành tiếng, giống như mây mờ trăng tỏ, khẽ mắng ta một câu: “Đồ ngốc.”
“Triều Châu, ngươi đừng tới tìm ta, nếu ta chữa khỏi thì ta sẽ tự tìm đến ngươi. Nếu mãi mà ta vẫn chưa đến thì ngươi hãy coi như chưa từng gặp ta…”
Ta cố nén khổ sở, tuyết ở Côn Luân Hư rơi mãi không ngừng, bàn tay đặt trên song cửa của ta cũng cứng lại, một lúc lâu sau ta mới đáp lại: “Được.”