Tạ Như Tịch cúi đầu, không nhìn ta, vắt khô nước bẩn trên áo: “Ta đã là phế nhân, trói lâu cũng chẳng tác dụng gì, minh chủ sai ta tới phòng nhốt thú quét dọn.”
Ta cười nói: “Thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã thoát khỏi Tru Ma Đài, hẳn là rất nhanh, ngươi có thể khôi phục sự tự do.”
Thực ra ta biết, nếu khóa ở Tru Ma Đài, Tạ Như Tịch vẫn còn có chút đặc biệt, nếu biến hắn thành thú nô, thấp hèn như một con chó, ai ai cũng có thể bắt nạt sẽ khiến cho danh vọng trước kia của hắn biến mất sạch sẽ.
Lúc trước, công lao của Tạ Như Tịch đã át cả Mạnh minh chủ, hiện giờ lại chẳng có chút uy hiếp nào.
Lời của sư phụ lại trở thành sự thật, ông ấy từng nói Tạ Như Tịch là thanh kiếm tốt nhất của Tiên Minh, xem ra, quả đúng như thế.
Ta và hắn im lặng hồi lâu, ta chợt lên tiếng: “Dì ta chết rồi.”
Cái gọi là tiếc nuối, chính là thứ chưa kịp sửa chữa mà đã mất đi.
Kiếp trước, ta mất đại sư huynh, Lý Ngư Châu, danh hiệu thiên tài…
Bây giờ ta đã bù lại được, nhưng lại có thêm một tiếc nuối mới.
Rõ ràng ta không rơi lệ, nhưng sự bi thương lại đè ta gập cả lưng, ngồi xổm trên mặt đất.
Tạ Như Tịch định giơ tay lên, lại bị Tiêu Hồn Đinh và gông cùm xiềng xích, không động đậu được.
Tạ Như Tịch nói: “Nếu Tiên Minh vẫn giống như lúc trước thì sẽ nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, nếu ta vẫn còn là Kiếm Quân, có lẽ Lý Ngư Châu sẽ không gặp kiếp nạn này. Ta vốn cho rằng ta có thể san bằng ma xuyên, phong ấn ma giới, kết quả là ta quá ngông cuồng, quá khinh địch…”
Hắn thản nhiên nói: “Có, ta còn có thể đi một con đường khác, chỉ là hơi khó đi.”
Con đường này còn đau đớn hơn gọt thịt cạo xương…
Ta khó hiểu nhìn hắn, còn có con đường gì, con đường gì mà đến hắn cũng thấy khó?
Lại thấy một tua kiếm rủ xuống theo tay hắn, lắc lư trước mắt ta, bên trên có hạt châu màu đỏ, phía dưới có khắc một chữ nho nhỏ: “Tố.”
“Là tua kiếm ta làm lúc trước.” Sợ ta không nhận, hắn bổ sung: “Là ta nợ ngươi.”
Ta sợ hắn nghĩ nhiều, bèn nhận lấy tua kiếm, thay thế cho tua kiếm vốn có trên Ngọc Long kiếm.
Chữ “Tố” bên trên khiến ta chú ý, ta hỏi: “A Tố, Tạ Tố, thật sự là một cái tên dễ nghe, nhưng Tố nghĩa là gì?”
Lần đầu ta gặp hắn, tuổi trẻ ngông cuồng, ta đã tự giới thiệu bản thân như thế này: “Ta tên Triều Châu, ý nghĩa là vì châu mà sinh, mang tới điềm lành, còn ngươi, ngươi tên gì?”Lúc đó, đương nhiên ta biết hắn là ai, nhưng vẫn cố tình hỏi như vậy, chỉ là Tạ Như Tịch không để ý tới ta.
Tạ Như Tịch ngẩn ra, đã rất lâu rồi hắn chưa từng nghe xưng hô như vậy.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Tố, ý nghĩa là lội ngược dòng. Bà ấy nói, nếu như được lặp lại một lần nữa, nhất định sẽ không sinh ra ta.”
Ta không ngờ ý nghĩa lại là như thế này.
Ta im lặng rất lâu, sau đó bỗng nhớ ra: “Ngươi tới Thiên Diệp Trấn là vì lấy Thiên Diệp Hoa?”
Tạ Như Tịch gật đầu.
Thiên Diệp Hoa đã sớm bị ta cầm đi cứu đại sư huynh, không có Thiên Diệp Hoa, hắn làm sao chống lại ma khí trong người quấy nhiễu?
Nhìn ra suy nghĩ của ta, Tạ Như Tịch nói: “Ta sống lâu trong mộ kiếm, dùng kiếm ý áp chế ma khí, cách đó chỉ có thể cân bằng mà thôi, thỉnh thoảng sẽ mất khống chế, cho nên ta chưa bao giờ dám tiếp cận người khác. Trước kia vẫn còn tốt, bây giờ ma khí rất nhiều, có người thường xuyên vào trong mộng của ta, thúc giục ta nhập ma. Vì vậy, ta mới trở về Thiên Diệp Trấn tìm Thiên Diệp Hoa, không có Thiên Diệp Hoa, cũng có thể dùng thứ khác để thay thế.”
Hắn ta dừng lại một chút, bình tĩnh thừa nhận sự thấp kém của mình: “Máu của Vãn Nhĩ Nhĩ có thể hóa giải ma khí trong người ta, thậm chí còn có tác dụng thanh lọc huyết mạch, ta bèn dựa vào nàng ta để trấn áp ma khí trong người.”
Ta sững sờ, tin tức trong lời nói này có quá nhiều, khiến ta phải tiêu hóa rất lâu.
Ta muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng chỉ có thể hỏi từng câu: “Hôm đó, ngươi ở trong mộ kiếm ngủ say không tỉnh là vì có người nhập mộng dụ ngươi nhập ma sao? Hắn ta là ai?”
Tạ Như Tịch khẽ đáp: “Là thúc phụ của ta.”
Mẹ hắn là người phàm, như vậy cha hắn chính là ma tộc.
Thiên phú Tạ Như Tịch cao như vậy, thúc phụ của hắn hẳn là một nhân vật lợi hại.
“Dựa vào máu của Vãn Nhĩ Nhĩ để ổn định ma khí, thanh lọc huyết mạch? Ngươi cũng không phải là người như vậy…”
Tạ Như Tịch mỉm cười, hai mắt nhìn thẳng vào ta: “Triều Châu, ta là người như vậy. Gọt thịt cạo xương, rút gân lột da, chỉ cần có thể tẩy đi huyết mạch ma tộc ô uế trong người ta, ta sẽ làm tất cả. Ngày trước, ngươi từng nói muốn diệt sạch tà ma trong thiên hạ, nhưng tà ma trong thiên hạ vốn bao gồm cả ta.”
Hắn đột nhiên ngừng lại, quay đầu đi, dường như đang vô cùng đau đớn.