Nàng ta nhắm mắt như thể đang cảm nhận âm thanh, sau đó nhanh chóng mở mắt ra.
Ta không phản ứng kịp, thanh kiếm kia xé gió lao đến, đập mạnh vào lồng ngực ta.
Ta như diều bị đứt dây, bay ra khỏi Đăng Vân Đài.
Những người ngồi đây đều sợ hãi, im lặng không nói nên lời, ánh mắt kinh ngạc rơi trên người ta.
Ánh mắt như vậy, kiếp trước ta đã thấy quá nhiều rồi.
Đúng lúc, đây là chiêu thứ mười, ta vẫn trong vòng mười chiêu bị đánh xuống đài, bộ dạng còn thảm hơn ở kiếp trước.
Cánh hoa đào bay lả tả, lượn vòng quanh vạt váy màu vàng của Vãn Nhĩ Nhĩ.
Nàng ta xoay người, sau lưng nàng ta là trời xanh mây trắng, nàng ta nhìn từ trên cao xuống phía ta, chắp tay nói: “Đa tạ sư tỷ đã chỉ giáo.”
Có một người phá vỡ sự yên tĩnh, nhỏ giọng nói: “Triều Châu sư tỷ thua rồi…”
Ngọc Dĩ chân nhân phản ứng nhanh nhất, ánh mắt ông ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ cũng sáng lên, gương mặt nghiêm túc thường ngày cũng trở nên dịu dàng. Từ trước đến giờ, ông ta chọn đệ tử chỉ nhìn thiên phú, bây giờ tìm được kỳ tài, đương nhiên sẽ kích động.
Ta mở to hai mắt nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, không biết thứ đang chảy trên mặt là máu hay mồ hôi, xương sống gãy mất mấy đốt, sau này còn đứng thẳng lưng được nữa không?
Ta mấp mấy môi, nhưng lại không phát ra được âm thanh, mỗi lần há miệng, máu đều theo đó trào ra ngoài, chảy dọc theo cằm ta xuống dưới đất.
Ta muốn hỏi, vì sao?
Vì sao ta không thắng được ngươi?
Ta không hề khinh địch, từ lúc bước vào Đăng Vân Đài, sau lưng ta đều là mồ hôi, thậm chí còn phát huy vượt xa lúc bình thường, trước kia ta chưa từng sử dụng được chiêu Lý Ngư Phong…
Mỗi chiêu thức ta đều nhìn rõ, mỗi bước ta cũng làm tới cực hạn.
Vì sao ta cố gắng như vậy mà vẫn không thể…
Ta thở gấp, mùi máu tanh xộc lên mũi ta.
Xung quanh dần trở nên mơ hồ, ta nghe như bọn họ đang hoan hô, reo hò vì có một thiên tài mới xuất hiện, không ai nghe thấy giọng nói của ta nữa.
Có người cúi xuống bên cạnh ta, trên tay có vết chai do luyện kiếm lâu năm, hắn thay ta vén sợi tóc dính trên mặt, đưa tay lau mặt ta, thì ra ta rơi lệ.
Trên vai hắn dính mấy cánh hoa đào, ta thử nhiều lần mới phát ra âm thanh, ta nói: “Vì sao?”
Tạ Như Tịch bình tĩnh đáp: “Triều Châu, ngươi không nên luyện kiếm.”Nếu được làm lại một lần, nhưng sau khi dốc hết sức, đầu rơi máu chảy, kết cục vẫn giống như cũ thì ngươi có chọn làm lại không?
Ta cầm Ngọc Long kiếm, đi tới bí cảnh Vấn Tâm của tông môn, thấy mặt nước vô tận khẽ gợn sóng, nhưng khi đạp lên lại kiên cố như sàn băng, nhưng những gợn sóng lại lấy ta làm tâm, khuếch tán ra xung quanh, phản chiếu vô số cái bóng của ta trên mặt nước.
Sắc trời mờ ảo, trong bí cảnh Vấn Tâm chỉ có mỗi thủy kính vô tận này.
Ta chậm rãi đi tới trung tâm bí cảnh, mặt nước ở nơi này không phản chiếu bất cứ thứ gì, chỉ có một màu trắng hư vô mờ mịt.
Ta đặt Ngọc Long kiếm sang bên cạnh, quỳ gối trên thủy kính Vấn Tâm.
Đại sư huynh bị ta tự tay gi.ết chết, trước khi chết còn bảo ta chăm sóc tốt Phù Lăng Tông.
Ta thấy Tạ Như Tịch đi tới ma giới tìm Vãn Nhĩ Nhĩ, bóng lưng lạnh lùng.
Lý Ngư Châu bị ánh lửa hủy diệt, hài cốt trải khắp Phù Lăng Sơn.
Ta há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch, hít thở không thông.
Rốt cuộc là thiên đạo thương hại ta, thấy cảnh ngày đó quá tàn nhẫn nên để ta sống lại một lần, hay là để ta nhìn rõ sự bất lực của bản thân thêm lần nữa?
Ta đụng vào thủy kính, không biết có thể trông thấy người đó không?
Cảnh tượng ở thủy kính Vấn Tâm lại bắt đầu thay đổi, cuối cùng ngừng trên Lý Ngư Châu, ánh sáng vàng trải rộng khắp mặt biển, giống như từng lớp vảy lấp lánh.
Trong kính, ta vẫn còn nhỏ, trên người còn chưa đeo chuông của Phù Lăng Tông, ta chăm chú vẽ hoa văn đặc biệt trên Lý Ngư Châu.
Nữ tử cài trâm trên tóc, nét mặt dịu dàng, khẽ hỏi ta: “Tiểu Triều Châu, con đọc lại một lần nữa, chức trách của chủ nhân Lý Ngư Châu là gì?”
Ta ở ngoài kính ngồi ngẩn người, nhưng Tiểu Triều Châu trong kính đã lên tiếng: “Thân làm chủ nhân Lý Ngư Châu, trên vai gánh bách tính thiên hạ, không được lười tu luyện, phải có trách nhiệm với Lý Ngư Châu. Mọi thứ đều đặt Lý Ngư Châu lên hàng đầu, nếu Lý Ngư Châu gặp nạn, ta phải dùng tính mạng cản lại…”
Ta ở trong kính bỗng ngừng lại, dường như quên từ, sau đó nhanh chóng nói tiếp: “Cho dù không mạnh cũng phải dốc hết sức, không sợ núi đao biển lửa, thà chết không lùi…”
Nữ tử cười híp mắt, ta run run đưa ngón tay đụng tới mặt bà ấy trên kính, thấp giọng nỉ non: “Mẫu thân…”
“Con sẽ thắng sao?”
Bà ấy vẫn mỉm cười không đáp.
“Con còn có thể cầm kiếm ư?”
Bà ấy không trả lời.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, Ngọc Long kiếm ở bên cạnh phát ra âm thanh rung động, kính Vấn Tâm bị sương mù bao phủ, mặt của bà ấy cũng dần dần mờ đi.
Thủy kính Vấn Tâm lại trở về trạng thái hư vô mờ ảo lúc đầu, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ta quỳ sát trên thủy kính, cung kính dập đầu ba cái, đến khi trán ta lạnh buốt, ta mới phủi tuyết rơi trên áo, cầm chặt Ngọc Long kiếm đi ra ngoài.
Ta sẽ thắng, ta muốn thắng, ta nhất định phải thắng!
Ta là chủ nhân của Lý Ngư Châu, ta không thể thua!
Không sợ núi đao biển lửa, thà chết không lùi!
Lần này, ta chắc chắn không thua nữa!