• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt bà ấy có một thiếu nữ tái nhợt, ngất xỉu, là Vãn Nhĩ Nhĩ mất tích đã lâu, còn có một con giao nhân đã bị chặt đuôi.

Cốt phu nhân thẩm vấn dì: “Châu chủ đại diện! Ngươi giải thích thế nào về việc giam giữ giao nhân và Vãn Nhĩ Nhĩ trong cung? Giao nhân này chính là nguyên nhân của vảy dịch, là ngươi cố tình tạo ra vảy dịch, đúng không? Còn cả vãn Nhĩ Nhĩ nữa, khi bị phát hiện thì máu nàng ta đã sắp bị rút cạn, chẳng lẽ đúng như lời đồn, nàng ta mới là huyết mạch thật sự của Long Thần?”

Dì ta nghiêm mặt nói: “Thiên phú của Vãn Nhĩ Nhĩ rất tốt, có bí pháp nói rằng thay máu có thể thay đổi thiên phú, nhưng thế thì có liên quan gì tới huyết mạch của Long Thần?”

Lời này không hợp ý Cốt phu nhân.

Dì không thừa nhận Vãn Nhĩ Nhĩ là huyết mạch Long Thần, chỉ khẳng định rằng dì ham muốn thiên phú của nàng ta nên mới giam lại.

Lòng ta khẽ rung động, hình như dì đang bảo vệ ta.

Người xung quanh cũng hít sâu một hơi, không ngờ dì lại nói ra một bí pháp chẳng khác nào ma tu như vậy.

Cốt phu nhân tiếp tục nói: “Đã như vậy, tội danh của châu chủ đại diện gồm phát tán vảy dịch, sử dụng vu thuật, phạt giam vào thủy lao, dùng hình xử tử.”

Các trưởng lão trong tộc cũng tán thành.

Ta nghe vậy thì lên tiếng: “Khoan đã.”

Ta chậm rãi bước về phía trước, xem nhẹ ánh mắt những người xung quanh, dừng lại trước lồng giam giữ giao nhân, nhìn hắn ta chẳng khác nào đã chết.

Cãi nhau với Cốt phu nhân, chẳng thà để quái vật này tự mình nói chuyện thì hơn.

Ta gõ gõ, hắn ta không có phản ứng gì.

Cốt phu nhân muốn lên trước lại bị đệ tử trong tộc ta ngăn cản.

Ta khẽ nói: “Ngươi muốn biết bạn bè nghĩa là gì không?”

Giao nhân bị cắt đuôi, bản thân lại trở thành nguyên nhân của vảy dịch, đã sớm hôn mê bất tỉnh.

Nhưng không hiểu vì sao, khi nghe thấy từ “bạn bè”, hắn ta lại chậm rãi mở to mắt, mò tới cạnh lồng giam.

Hắn ta vươn tay chạm vào song sắt trong suốt, thấy không phải hứng của ta, bèn chuyển hướng nhìn xung quanh, mỗi khi nói một chữ, máu trong miệng sẽ trào ra.

Hắn ta hỏi: “Bạn bè nghĩa là gì?”

Hắn ta còn chưa nói xong, lưỡi dao của Cốt phu nhân đã phóng ra ngoài, xuyên thấu song sắt trong suốt, cắt mất đầu của giao nhân xấu xí kia.

Sắc mặt bà ta vô cùng khó coi: “Một con quái vật mà thôi, không quan trọng.”

Không biết Cốt phu nhân và giao nhân này có gút mắc gì với nhau, vừa châm chọc hắn ta như vậy, vừa mạo hiểm trộm trái tim Giao Long để kéo dài tính mạng cho hắn ta.

Gió ở cửa điện thổi vào, Tạ Như Tịch chậm rãi bước tới, bình tĩnh nói: “Vậy lời của ta có tính không?”

Xa xa có tiếng bước chân dồn dập, là cận vệ của Lý Ngư Châu, bọn họ bao vây chủ điện một cách chặt chẽ.

Dì khẽ phủi bụi trên người, không còn dáng vẻ chán nản lúc trước nữa, bà ấy đứng lên, nở nụ cười: “Kiếm Quân, mời lên trước.”

Tạ Như Tịch gật đầu,.

Ta vô thức nhìn về phía Vãn Nhĩ Nhĩ đang suy yếu, không ngờ Tạ Như Tịch không hề để ý đến nàng ta, hắn lật tay, lấy ra một linh ấn.

Ánh sáng vàng tản ra, tất cả đầu đuôi sự việc đều hiện ra trước mặt mọi người.

Cốt phu nhân xuất thân từ gia tộc Ngự Thú ở Lý Ngư Châu, vốn là đứa con gái út không được sủng ái, linh sủng đầu tiên mà bà ta nhận được là một con giao nhân xấu xí, giao nhân này luôn đi theo Cốt phu nhân tới tận bây giờ.

Hắn ta bị Cốt phu nhân dùng cải tạo lại, chịu rất nhiều đau đớn, nhưng không hề hé răng hỏi lấy nửa lời.

Hình ảnh trong linh ấn vô cùng rõ ràng, từ cảnh bà ta lấy bí pháp cải tạo thân thể giao nhân từ ma tộc, mai phục đánh cắp trái tim Giao Long, khống chế Hủy Xà tới tấn công ta, làm vảy dịch tràn ra khắp Lý Ngư Châu… tất cả đều có bằng chứng cụ thể.

Bà ta có ý đồ làm loạn Lý Ngư Châu.

Tóc mai của dì tán loạn, nhưng vẫn bình thản ra lệnh: “Mau bắt Cốt phu nhân lại, bắt cả những người vừa trợ giúp bà ta.”

Xung quanh hỗn loạn, tiếng đánh nhau vang lên.

Ta nhìn về phía dì.

Bà ấy cố tình tỏ ra yếu thế, những người ngày xưa không dám công khai phản đối bà ấy bây giờ cũng đã lộ mặt thật, bà ấy có thể giăng lưới bắt gọn bọn họ.

Ta bỏ ngoài tai tiếng huyên náo, đi tới trước mặt giao nhân bị chém đứt đầu kia.

Ta trả lời vấn đề lúc trước của hắn ta: “Bạn bè chính là người sẽ không làm tổn thương ngươi. Tiểu giao nhân, bà ta không phải bạn bè của ngươi.”

Ta cắt lồng ngực của hắn ta, dưới lớp da gần như hư thối kia là một trái tim màu vàng đang đập thình thịch.

Vảy dịch của Lý Ngư Châu có thể giải quyết, những người nhiễm bệnh đều được cứu sống.

Ta cầm lấy trái tim Giao Long nóng rực, vui vẻ quay đầu, lớn tiếng nói: “Tạ Như Tịch, ta lấy được trái tim Giao Long rồi, có thể thanh lọc Linh Mạch…”

Nhưng ta lại nhìn thấy, Tạ Như Tịch cúi người, ôm lấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang hôn mê, vội vã đi ra ngoài.

Góc áo màu đen của hắn khẽ bay lên, giống như một con bướm, không cách nào nắm bắt được.

Ta chết lặng tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK