Ta có thể ngửi thấy mùi khét đang bay tới gần, ta khẩn cầu nhìn Dung cô, ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân đã giàn giụa nước mắt, ta lớn tiếng nói: “Ta không thể đi, Dung cô, ta là thiếu chủ Lý Ngư Châu, Lý Ngư Châu gặp nạn, sao ta có thể chạy đi được? Ta và Lý Ngư Châu sẽ cùng sống cùng chết.”
Các ngươi chết rồi thì xong hết mọi chuyện, nhưng những người còn lại sẽ sống hết đời trong thù hận, gánh trên vai mạng sống của tộc nhân…
Dung cô quay đầu, rơm rớm lệ: “Thật là một đứa trẻ ngoan.”
Ta dặn bà ta cho chiếc thuyền lớn mau chóng xuất phát, không cần đợi ta, ta cầm Ngọc Long kiếm đi vào trong chiến hỏa.
Trên Điểm Binh Đài, dì đã sớm mặc áo giáp, vẻ mặt nghiêm túc. Những trưởng lão sau lưng bà ấy cũng giống vậy. Các chiến sĩ của Lý Ngư Châu đứng phía dưới đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì từ trước đến giờ, Lý Ngư Châu không có chiến loạn nên binh sĩ không có nhiều, ta trông thấy không ít người đều là châu dân bình thường, ngay cả bà chủ cửa hàng son phấn ta từng gặp cũng đang mặc áo giáp.
Có lẽ biết phần thắng xa vời, cho nên bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.
Dì cúi đầu xuống, lại thấy ta đang rút kiếm đi đến.
Xung quanh đều im lặng, nhìn ta từng bước đi lên Điểm Binh Đài.
Ta đi đến trước mặt dì, đang định mở miệng thì lại bị dì quất cho một bạt tai.
Lực đạo rất lớn, ta bị tát nghiêng cả đầu, tóc mai tung bay, khóe miệng chảy máu.
Dì chỉ vào biển người mênh mông, khóe mắt đỏ bừng: “Người của cả châu đều nhường lại cơ hội sống sót cho các ngươi, ngươi quay về làm gì?”
Ta quay đầu thấy cờ xí hình Ngọc Long Đồ Đằng tung bay trong gió, ta bật khóc.
Có lẽ, không có thiếu chủ nào không có tiền đồ như ta, khi dẫn binh người ta đều nói những lời làm sôi sục ý chí chiến đấu, chỉ có ta lau nước mắt, khàn giọng nói: “Thân làm thiếu chủ của Lý Ngư Châu, lưng đeo tính mạng của hàng vạn người dân, ta chưa giây phút nào lười biếng tu luyện, cố gắng chống đỡ tương lai của Lý Ngư Châu. Mọi thứ đều phải đặt Lý Ngư Châu lên hàng đầu. Nếu như Lý Ngư Châu gặp nạn, ta phải liều mạng phá giải. Cho dù dốc hết toàn lực, dù là núi đao biển lửa, ta cũng thà chết không từ!”
Đây là lời thề của thiếu chủ Lý Ngư Châu.
Một đoạn ngắn như vậy mà ta nghẹn ngào ngắt nghỉ mấy lần.
Giọng của ta vang rất xa, ta nhìn những gương mặt ở dưới đài, lặp lại: “Lý Ngư Châu sống, Triều Châu sống! Lý Ngư Châu vong, Triều Châu vong! Ta ma yêu đạo, ai ai cũng có thể tiêu diệt!”
Không ngờ người như ta lại có thể nâng cao sĩ khí của mọi người, ta nhìn thấy bọn họ đều lộ ra vẻ rung động, nét mặt đầy kiên định.
Dì tiến lên phía trước, khẽ nói: “Châu còn ta còn, châu mất ta mất…”
Giống như là nói ra tiếng lòng của mỗi người.
Sau đó, khi ngăn cản ma tộc, bảo vệ Lý Ngư Châu, tất cả mọi người đều liều mạng.Lần này, yêu ma đột kích vô cùng hung mãnh, không biết ở đâu ra.
Chúng ta đã gửi tin cầu cứu đến Tiên Minh, nhưng vẫn không thể đợi được viện binh.
Cho dù sĩ khí của Lý Ngư Châu tăng cao đến đâu cũng không thể đấu lại quân của ma tộc.
Chúng ta di chuyển người già và trẻ em đến nơi an toàn trong thành, các trưởng lão Lý Ngư Châu dùng linh lực tạo ra một kết giới, ngăn cản lửa lan vào trong.
Nhưng kết giới yếu dần, quân của ma tộc đã xông vào.
Kiếm của ta không biết vung lên bao nhiêu lần, chém được một con yêu ma thì lại có nhiều yêu ma ập tới hơn, đến cuối cùng, ta cũng chết lặng, không cảm nhận được đau đớn trên người nữa.
Người bên cạnh ngã xuống, lại có người mới lao lên.
Ta lau đi máu bắn trên mặt, hỏi một trưởng lão: “Kết giới còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
Ông ta buồn bã đáp: “Trước kia còn có thể chống đỡ một canh giờ, bây giờ xem ra, nhiều nhất chỉ được ba khắc.”
Thời gian ngắn như vậy sao?
Ta buông kiếm trong tay ra, lúc ta xuất hiện là lúc hoàng hôn, bây giờ trời đã tối đen, trong mấy canh giờ ngắn ngủi, Lý Ngư Châu đã trở thành biển máu.
Khi nào mới đến bình minh đây?
Dưới chân truyền đến cảm giác rung lắc, là từ cung châu chủ truyền đến.
Ta quay đầu nhìn về phía yêu ma bên ngoài kết giới, sau đó vội vã chạy tới cung châu chủ, cuối cùng, dừng bước trước cửa cung.
Trước cửa cung có tượng thần của châu chủ đời thứ nhất Triều Long, thương xót rũ mắt nhìn xuống châu dân. Bây giờ tượng thần đã biến mất, thay vào đó là một tế đàn bạch ngọc, có đường vân phức tạp, dì ta đang yên lặng nằm ở đó, máu trong người bà ấy chảy dọc theo đường vân, vẽ ra một trận pháp khổng lồ.
Trận pháp sắp hoàn thành, sắc vàng sắc trắng đan xen nhau.
Đại tế ti của Lý Ngư Châu đọc văn tế, gió lớn thổi tới, ta không dám lên tiếng quấy rầy.
Dung cô đứng bên cạnh ta nói: “Trước khi Long Thần phi thăng, từng phong ấn một phần thần lực của mình làm trận pháp hộ châu, được đặt dưới tượng thần, chính là vì đề phòng trường hợp như ngày hôm nay. Muốn khởi động trận pháp cần máu của đời sau Long Thần làm chất dẫn, hiến tế thần hồn của mình. Cũng nhờ có thiếu chủ dẫn người ngăn cản bên ngoài, châu chủ đại diện mới có thời gian khởi động trận pháp.”
Ta nghẹn ngào hỏi: “Dì đang khởi động trận pháp?”
Dung cô im lặng thay cho lời xác nhận.
Khi ta đang kinh ngạc, tất cả đường vân trên tế đàn đã chuyển sang màu đỏ, trận pháp bắt đầu vận chuyển, đường vân nhanh chóng tràn qua chân ta, lan ra bên ngoài, mang theo ánh sáng trắng dịu dàng.
Lúc đi ngang qua ta, tất cả mỏi mệt và vết thương của ta đều được chữa khỏi, ta nhìn thấy những nơi luồng sáng đi qua, hoa cỏ bắt đầu mọc lại, nó vẫn tiếp tục lan ra chiến trường, chạm vào ngọn lửa lớn bên ngoài, quét sạch tất cả yêu ma cản đường.
Lặng lẽ dọn dẹp tất cả những thứ ô uế.