Ta đưa mắt nhìn, Tạ Như Tịch vẫn đang đeo chiếc mặt nạ nửa mặt, cúi người hôn ta.
Ta đẩy hắn ra, dáng vẻ đầy chán ghét.
Cũng vì vậy, dân chúng đều biết ta không phải Lâm cô nương, trong mắt bọn họ, phá hoại tế điển là tội chết.
Trấn trưởng là người đầu tiên phản ứng kịp, ông ta xanh mặt sai sử người, muốn bắt chúng ta lại.
Ta nhìn bọn họ càng cảm thấy buồn nôn hơn, Ngọc Long kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ.
Cho dù linh lực của ta bị phong ấn, nhưng kiếm thuật của ta không phải là thứ người phàm có thể đấu lại được.
Ta quay người lại, quả tỳ bà màu vàng sai trĩu, vải đỏ cầu phúc theo gió lay động, ta giơ kiếm lên, chém thẳng vào cây tỳ bà.
Ngọc Long kiếm chính là linh khí của Lý Ngư Châu, thân cây nhanh chóng bị bổ đôi, chất lỏng đỏ thẫm chảy xuống.
Người trong trấn gần như phát điên, ùn ùn xông tới, nhưng đều bị Tạ Như Tịch ngăn lại.
Người tu chân không được làm tổn thương người phàm, nếu không sẽ kết xuống nợ nhân quả, cho nên hắn không dùng kiếm, chỉ dùng nhánh cây ngăn bọn họ lại.
Ta chặt một lần, cây tỳ bà khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Không khí trong Thiên Diệp Trấn dần trở nên u ám, cây xanh nhanh chóng biến mất, linh khí ở nơi này không còn tồn tại nữa.
Ta nhìn xung quanh, những người dân kia đã già đi, không còn vẻ thanh xuân trước đó nữa, bọn họ phẫn nộ, e ngại, tham lam, sợ sệt… nhìn về phía ta.
Chặt cây xong, ta ngồi dậy, cắm Ngọc Long kiếm lên đài, lạnh lùng gằn từng chữ: “Việc này ta sẽ bẩm báo với Tiên Minh, tất cả các ngươi đừng mơ trốn thoát.”
Tạ Như Tịch đi qua người ta, mặt hắn vẫn đeo mặt nạ.
Hắn đứng cạnh cây tỳ bà đã khô héo, bỏ kiếm xuống, dùng tay đào đất.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta quyết không tin tưởng người như Tạ Như Tịch sẽ dùng tay đào bùn đất.
Bởi vì hắn đeo mặt nạ, ta cũng không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy môi hơi nhếch lên.
Hắn dùng tay đào ra một đoạn xương trắng như ngọc, mười ngón tay toàn là đất.
Ta ngẩn người, đây là xương của nương A Tố.
Ta hỏi hắn: “Ngươi làm tất cả chỉ vì một đoạn xương này?”
Tạ Như Tịch đáp: “Phải.”
Hẳn là hắn làm việc cho Tiên Minh.
Thiên Diệp Hoa đã tới tay, ta không cần phải ở lại nơi này nữa.
Ta không nhìn hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Ánh mắt dân trong trấn nhìn ta mang theo thù hận, nhưng lại e ngại Ngọc Long kiếm có thể chặt cây thần kia, bèn tránh sang bên, mở cho ta một con đường.
Ta đi ra bên ngoài trấn, đèn lồng trên đường đã sớm tắt.
Không phải ta chưa từng thấy người khác qua đời trước mặt ta, chỉ là ta cho rằng ta có thể cứu hắn, cho dù là trong dệt mộng, thay đổi kết cục của hắn cũng tốt…
Nhưng một kiếm của Tạ Như Tịch đã chặt đứt vọng tưởng của ta.
Hơn nữa, ta không cách nào phản bác hắn, trọng trách của người tu chân chính là trừ ma diệt quỷ.
Một bán ma như vậy, chết thì chết thôi, cũng đâu có gì ghê gớm?
Có một thứ gì đó rơi khỏi tay ta, lăn vài vòng trên đất.
Là một chiếc chuông bị hỏng.
Ta tưởng nó đã biến mất theo ảo cảnh dệt mộng, không ngờ nó vẫn nằm trong tay ta.
Ta ngồi xổm xuống, nhặt chuông lên, bên trên có bốn chữ “A Tố bình an”.
Ta nhìn nó rất lâu, vươn tay lau đi bụi đất phía trên.
Lúc đánh nhau với Vãn Nhĩ Nhĩ trên Đăng Vân Đài, tua kiếm đã bị đứt hết, ta bèn gắn chuông kia lên đuôi Ngọc Long kiếm, coi như thay cho tua kiếm.
Bỗng nhiên, có một đôi giày đen đứng trước mặt ta, giọng nói truyền từ trên đầu ta xuống: “Về Phù Lăng Tông đi.”
Tạ Như Tịch cụp mắt xuống, áo bào đen, tóc buộc đuôi ngựa, mười bảy tuổi mà dáng vẻ vô cùng thành thục.
Không biết hắn đã làm gì với dân trong trấn, chỉ là bên đó không còn tiếng la hét ầm ĩ nữa, mà trên người hắn lại toát ra hàn khí.
Ta chợt gọi tên hắn: “Tạ Như Tịch.”
“Ngươi biết ta ghét nhất điều gì ở ngươi không?”
Hắn nhếch môi nhìn ta, đốt ngón tay cầm kiếm trắng bệch.
Hắn chỉ nghe thấy những lời mật ngọt từ ta, chưa bao giờ nghe thấy ta nói “ghét” hắn.
“Chẳng qua chỉ là một tên bán ma.” Hắn nói.
“Không chỉ là bán ma. Người hay ma trong mắt ngươi đều như nhau, kể cả ta cũng thế. Không ai ngờ trong mắt Kiếm Quân Tạ Như Tịch, tất cả chúng sinh đều không có gì khác nhau.”
Ta đứng dậy, hơi mất lực nên lảo đảo một cái, Tạ Như Tịch vươn tay ra, chuôi kiếm của ta đánh vào tay hắn, không biết thứ gì bắn ra khỏi tay hắn, rơi xuống gần đó, phát ra âm thanh nứt vỡ.
Ngọc Long kiếm chỉ vào cổ hắn, đây là việc ta muốn làm từ ngày đầu tiên sống lại.
Nhị sư huynh từng hỏi tại sao ta không tới làm phiền Kiếm Quân nữa, ta nói ta sợ hãi.
Ta vẫn nhớ cảm giác bị kiếm đâm xuyên ngực ở kiếp trước, không biết đây là ông trời ban ân hay là trừng phạt ta.
Ta nhìn Tạ Như Tịch, vẻ mặt căm hận: “Tạ Như Tịch, ngươi nên cảm thấy may mắn vì giờ phút này ngươi không phải bán ma, cũng không nhập ma, nếu không Ngọc Long kiếm sẽ không chỉ dừng ở đây. Thực sự quá đáng tiếc.”
Hắn nhìn kiếm của ta, không hề lui lại.
Hắn nói: “Triều Châu.”
Nói ra hai chữ này, hắn bỗng ngừng lại, hình như hắn chỉ có thể nói được đến thế.
Triều Châu, nhìn con thỏ này.
Triều Châu, hoa sau núi nở rồi.
Triều Châu, ngươi cười gì thế?
Triều Châu.
Ta thu kiếm lại, đại sư huynh còn đang chờ ta ở Phù Lăng Tông.
Ta không nhìn hắn nữa, tiếp tục đi ra ngoài, thứ vừa rơi ra kia đã vỡ nát, hình như là một miếng hắc ngọc.
Gió càng lúc càng lớn, thổi tung mái tóc dài của ta.
Ta không quay đầu lại, nhưng ta biết Tạ Như Tịch đang đi theo sau.
Ta từng nhìn theo bóng lưng hắn nhiều lần như vậy, may mà lần này, ta là người đi trước.