• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xa có con thuyền rẽ sóng lao đến, thực ra, cho dù là xe phượng của ta hay là thuyền của Tạ Như Tịch đều không đi qua được Linh Hải này.

Muốn đến Lý Ngư Châu, chỉ có thể ngồi thuyền đặc chế của Lý Ngư Châu.

Ta và Dung cô ngồi một bên, tránh tiếp xúc với bọn họ.

Dung cô khó hiểu, ta giải thích: “Vị Kiếm Quân này không thích tới gần người khác.”

Linh Hải nhìn xa thì có vẻ nhỏ, nhưng ngồi trên mặt biển mới biết lớn cỡ nào.

Thuyền đi khá chậm, sắc trời cũng về chiều.

Tạ Như Tịch ngồi ở mép thuyền, gương mặt như nhuộm màu hoàng hôn, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.

Ta cũng cảm nhận được khí lạnh thấu xương truyền từ lòng bàn chân đến.

Ta không kịp rút Ngọc Long kiếm, trực tiếp đánh vào người Dung cô và các thị nữ, đẩy bọn họ lên trên boong tàu.

Vị trí dưới chân ta đến đuôi thuyền nứt ra, boong tàu đứt gãy, ta rơi thẳng xuống biển.

Bầu trời đã chuyển dần sang màu đen, hòa cùng với màu mặt biển, từng đợt sóng đánh lên cao.

Ta không phản ứng kịp, lại cảm nhận được phía dưới có mùi tanh hôi.

Ta bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân ảnh màu đen thuấn di đến trước mặt ta, cúi người muốn kéo ta lên.

Ta thầm nghĩ, nếu đổi lại là Tạ Như Tịch rớt xuống, rất có thể ta sẽ đi tới đạp thêm một cước.

Suy bụng ta ra bụng người, ta nghĩ hắn cũng chưa chắc có thiện ý như vậy.

Dưới chân ta giẫm phải một ván gỗ rụng xuống, ta nhân cơ hội lấy đà, rút Ngọc Long kiếm ra, bò lên phần thuyền chưa bị tổn hại.

Dung cô lập tức tiến lên, kéo ta vào chỗ an toàn.

Người của Tiên Minh đã dùng linh lực ổn định lại chiếc thuyền rách nát.

Ta quay đầu, phát hiện Tạ Như Tịch vẫn đang ngồi ở chỗ boong tàu đứt gãy, duy trì tư thế nghiêng nửa người về trước, cả người như sắp rơi xuống, còn ta thì vừa bò từ bên cạnh hắn đi lên.

Ta hơi buồn cười, nếu thật sự Tạ Như Tịch muốn cứu ta thì sao một Kiếm Quân như hắn lại không rút kiếm ra, sao lại dùng cách yếu ớt như một người phàm vậy?

Đến trước mặt hắn, ta phát hiện ra mùi hôi thối kia đến từ một con rắn, thân hình to lớn, vảy trên người đã sắp nhuộm thành màu đỏ, đang uốn éo vặn mình, có lẽ con rắn độc này phải có đạo hạnh trăm năm.

Cuồng phong gào thét, sóng biển dập dềnh.

Ngay cả người Tiên Minh tụ linh lực cũng không thể trụ vững con thuyền.

Tạ Như Tịch thu hồi tay lại, nắm lấy chuôi Như Tịch kiếm, gió thổi qua vạt áo của hắn.

Con rắn độc kia không có linh trí, chỉ là bản tính khát máu, vừa bỏ qua một con mồi là ta nên nó càng thêm cuồng bạo, nó lao về phía Tạ Như Tịch định cắn hắn.

Một tiếng rất khẽ vang lên, Như Tịch kiếm ra khỏi vỏ.

Ta mở to mắt, nhìn hắn đạp gió mà lên, kiếm thứ nhất chém hỏng mắt rắn, kiếm thứ hai chặt bỏ răng nanh, kiếm thứ ba, chém vào chỗ bảy tấc.

Ba kiếm hoàn tất, kiếm trở về vỏ.

Quả nhiên là Kiếm Quân đứng đầu tu chân giới.

Một con rắn độc tu trăm năm, lại cứ như thế chìm vào trong Linh Hải.

Dưới nước có thứ gì đó chuyển động, hưng phấn xông tới gặm nhấm thi thể con rắn.

Tạ Như Tịch trở lại boong tàu, sắc trời dần có màu sắc, Linh Hải lại chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Ta quay đầu, cờ xí vẽ Ngọc Long Đồ Đằng đã bị vỡ nát.Thực ra, lúc ánh nắng ở Linh Hải rực rỡ thì không có gì đáng sợ, chỉ sợ là khi sắc trời thay đổi, lúc này sẽ phải dùng Ngọc Long Đồ Đằng để bảo hộ bình an.

Giờ phút này, nó đã vỡ vụn, nhất định là bị người khác động tay chân, ta cầm tay Dung cô, run giọng nói: “Dung cô, e là trong tộc có người không muốn ta trở về.”

Tuy Dung cô không có địa vị gì tôn quý trong tộc, nhưng dù sao cũng là người ở đó lâu năm, hẳn là biết gì đó.

Bà ta thấy mắt ta rưng rưng, lại nhớ tới châu chủ đời trước, nhớ tới chuyện ta rời đảo tu hành, bây giờ vừa về lại gặp phải chuyện như vậy, cũng cảm thấy mủi lòng: “Thiếu chủ đừng sợ, Dung cô ở đây.”

Ta thấy Tạ Như Tịch đã đi đến gần, đám đệ tử Tiên Minh nhìn hắn đầy sùng bái, lần này đám người Tiên Minh tuổi tác không lớn, có lẽ đều là con cháu của các gia tộc.

Tạ Như Tịch đi về phía ta, ta hơi ngẩn người.

Hắn vươn tay, trong lòng bàn tay là một cái răng rắn, bị khăn bao trùm: “Răng rắn mài thành phấn, thoa lên miệng vết thương, có thể giải độc.”

Dung cô cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện bắp chân của ta đã bị thương, chỉ là trước giờ ta chịu được đau, không rên một lời, định về Lý Ngư Châu mới xử lý, không ngờ lại bị Tạ Như Tịch chú ý tới.

Ta gật đầu, không đưa tay ra, nói một tiếng: “Đa tạ.”

Ta và Tạ Như Tịch… tốt nhất nên trở về trạng thái không ai nợ ai.

Dung cô đưa tay ra nhận thay ta, lo lắng nói: “Mau đắp lên đi, nế không độc tố lan tràn thì y sư của Lý Ngư Châu cũng khó xử lý.”

Dung cô mài răng độc thành phấn, cẩn thận xé quần áo bên ngoài vết thương.

Tiếng xé vải khe khẽ vang lên, ta nhớ ra ở đây nhiều người, nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện bọn họ đã dựa vào mạn thuyền phía xa, không ai chú ý, ngay cả Tạ Như Tịch cũng quay lưng đi.

Dung cô lên tiếng: “Thiếu chủ bị thương nặng vậy sao?”

Tạ Như Tịch đứng xa, tự mình cầm lái thuyền, nghe được câu này bỗng quay đầu lại.

Ta cụp mắt nói: “Đâu có gì to tát.”

Dung cô vui mừng: “Lần này thiếu chủ tới Phù Lăng Tông đúng là học được rất nhiều.”

Ta thở dài, đúng vậy…

Ta chợt ngửi được mùi vị quen thuộc, quả nhiên sương mù quanh quẩn xung quanh đã rút đi, ánh nắng chiếu lên hòn đảo xinh đẹp trước mặt.

Ta kinh ngạc nhìn.

Dung cô cho là ta nhớ nhà, nhưng không phải thế.

Lần trước, ta nhìn thấy Lý Ngư Châu cũng là vị trí này, Linh Hải bao quanh, nhưng Lý Ngư Châu lại bị lửa bao phủ, khí đen ngập trời, sinh linh bên trong không ngừng kêu khóc.

Mẫu thân muốn ta bảo vệ nơi này, ta luôn cố gắng bảo vệ, nhưng cuối cùng không thể…

Lần này, nhất định ta sẽ không để chuyện đó lặp lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK