Dì đợi ta đã lâu, bà ấy vẫn mặc đồ tối màu như thường ngày, thấy ta đến muộn, bà ấy có vẻ không hài lòng, chỉ đưa cho ta một chiếc mũ trùm.
Ta ngơ ngác tiếp nhận, bà ấy nói: “Tốt nhất là ngươi nên đội vào, nếu không muốn đi đâu cũng bị người ta kêu một tiếng thiếu chủ.”
Ta làm theo, nhưng phát hiện ra lần này chỉ có ta và dì xuất hành, không có bất cứ người hầu hay hộ vệ nào.
Dì ta cũng đội một mũ trùm lên.
Ta đang định hỏi thêm, nhưng thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của bà ấy, ta đành im lặng đi theo sau.
Từ chủ điện đi ra ngoài, ta bắt đầu tiếp xúc với Lý Ngư Châu mà ta xa cách đã lâu.
Trong Lý Ngư Châu, cá chép và ngọc rồng đều là biểu tượng cát tường.
Theo như truyền thuyết, châu chủ đời thứ nhất của chúng ta chính là một con cá chép tu luyện thành tinh, sau đó đã hóa rồng, trở thành Long Thần, cả lục địa này nhìn từ trên xuống cũng là hình cá chép.
Lý Ngư Châu không lớn, cũng không nhỏ, lần này dì dẫn ta đi dạo trong thành.
Trên đường đi ta thấy rất nhiều điều mới mẻ, không giống những nơi khác, ngay cả tiền tệ lưu thông ở đây cũng là ngọc trai tinh xảo.
Mặc dù ta không thích sự chuyên quyền của dì, nhưng không thể không thừa nhận, dưới sự quản lý của dì, Lý Ngư Châu phát triển không tệ.
Dì dẫn ta tới một quán ăn bình thường, chúng ta ngồi ở lầu hai, ta nhàm chán nhìn ra ngoài, lại thấy một cảnh tượng khác hoàn toàn.
Ánh nắng ở bên đó hình như cũng nhạt hơn.
Khu vực bên đó vô cùng nghèo khổ, lều nhỏ thấp bé, mùi hôi thối thổi từ bên đó qua, nhưng nhà nào cũng bày tượng thần của mẫu thân ta.
Ta nhíu mày: “Sao bên đó lại nghèo khổ như vậy?”
Dì nhìn hoa văn của chiếc chén, bình tĩnh nói: “Trên đời có giàu có, đương nhiên cũng có nghèo khổ, có người xuất thân tôn quý như ngươi, cũng có người xuất thân hèn mọn, đây không phải lẽ thường hay sao?”
Ta im lặng một hồi, sau đó lên tiếng: “Ta còn nhớ, khi ta rời khỏi Lý Ngư Châu vẫn chưa có nơi này…”
Dì thở dài, ánh mắt dì nhìn ta giống như chế giễu một đứa nhỏ không hiểu chuyện, lại không biết tự lượng sức mình: “Thế sự sẽ thay đổi, chẳng lẽ trong mắt ngươi, Lý Ngư Châu thực sự là một nơi thế ngoại đào nguyên? Mọi chuyện ở Lý Ngư Châu không phải do một mình ta định đoạt, đường đường là thiếu chủ, ngươi cũng nên hỏi những thế gia vọng tộc trong châu một chút.”
Ta cụp mắt, lặng lẽ suy nghĩ, hôm nay cũng coi như có chút thu hoạch.
Ta nhìn thấy sự phồn hoa của phía nam, cũng nhìn rõ sự khốn khó của phía bắc.
Đây là những tình huống ta cần phải biết để sau này tiếp quản Lý Ngư Châu, nhìn thấy cảnh này, ta bỗng cảm thấy có trách nhiệm hơn với nơi đây.
Bóng đêm nhanh chóng buông xuống, ta nhớ Tạ Như Tịch sẽ tới chữa thương, bèn dặn dò thị nữ đừng đi vào lúc ta tắm rửa.
Khi thị nữ rời đi còn cảm thấy hơi tủi thân, thì thầm với người bên cạnh: “Hôm qua thiếu chủ còn khen ta đấm bóp giỏi, hôm nay lại không cần ta hầu hạ nữa.”
Cũng là vì Tạ Như Tịch nên ta mới bố trí kết giới cách âm.
Ta ngồi bên cạnh hồ, duỗi chân ra nghịch nước, nhìn bọt nước bắn tung tóe.
Bỗng nhiên ta phát hiện ra có người đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào bàn chân ta.
Tạ Như Tịch nhìn đỡ hơn hôm qua nhiều, chỉ nhìn dáng vẻ này thì không ai nghĩ hắn đã bị thương nặng.
Ta dò hỏi: “Vết thương của ngươi đỡ rồi sao?”
Hắn lắc đầu, ta ngoắc ngoắc tay với hắn: “Ngươi đến đây.”
Hắn đi về phía trước hai bước, ta mất kiên nhẫn, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, đang định cởi áo hắn ra, lại bị Tạ Như Tịch giữ tay lại, lòng bàn tay hắn nóng hổi: “Triều Châu, ngươi định làm gì?”
Ta ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn hắn: “Không thấy vết thương thì sao chữa thương được?”
Hắn dừng một chút, thả tay ra: “Để ta tự làm.”
Ta là người nhịn đau rất giỏi, nhưng nhìn thấy Tạ Như Tịch, ta cũng không hiểu sao hắn nhịn được.
Hắn cởi dây áo trước mặt ta, phần eo rất đẹp, nhưng bụng lại rất khó coi.
Mới có một ngày mà vết thương đã rữa ra, sâu tới tận xương, chưa kể trên tim hắn còn có một vết kiếm do ta đâm.
Ta vươn tay, đặt lên bụng hắn, linh lực tinh khiết chậm rãi tản ra, bao bọc lấy vết thương, không biết qua bao lâu, chỗ đó mới mọc ra thịt mới.
Tạ Như Tịch đang chuẩn bị mặc đồ, ta ngăn hắn lại: “Chữa một lần cho xong sẽ tốt hơn.”
Hắn im lặng đồng ý.
Lần này, ta giấu tay vào trong áo, may ống tay áo của ta đủ rộng, bởi vì ngón tay ta đang mất khống chế mà run rẩy không ngừng.
Tạ Như Tịch nửa quỳ trước mặt ta, ta trông thấy cái bóng phản chiếu trong hồ, thiếu nữ ngồi bên bàn bạch ngọc, nửa chân ngâm ở trong nước.
Tạ Như Tịch không dám nhìn loạn, đành nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Linh Hải ở phía xa gợn sóng, ta nhẹ giọng nói: “Tạ Như Tịch, ta muốn ngươi đồng ý với ta ba điều kiện.”
Hắn khàn giọng đáp: “Được.”
Ta nghẹn ngào: “Thứ nhất, nếu sau này ngươi tiền đồ mở rộng, ngươi phải đặt Phù Lăng Tông ở vị trí đầu tiên, bởi vì Phù Lăng Tông… không nợ ngươi thứ gì…”
Hắn siết chặt nắm đấm lại: “Được.”
Ta tiếp tục nói: “Thứ hai, không được nhập ma. Nếu một ngày, ngươi nhập ma, nhất định ta sẽ chém ngươi bằng kiếm của ta, nhất định sẽ không lưu tình.”
Hắn dừng một chút: “Được.”
Hắn chờ đợi, nhưng không chờ được điều kiện thứ ba của ta.
Ta cười híp mắt: “Điều thứ ba ta vẫn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ sẽ nói cho ngươi.”