Đệ tử tham gia so tài đều được phát một chiếc vòng ngọc, khi gặp nguy hiểm chỉ cần bóp nát là có thể được truyền tống ra ngoài, nhưng cũng sẽ mất đi tư cách tranh tài.
Hiệu lệnh ban xuống, một luồng sáng màu đen bao lấy ta, khi ta mở mắt ra, những đệ tử đồng môn lúc trước đứng cùng ta đều không thấy đâu nữa.
Nơi đây là một di tích thượng cổ, khắp nơi đều rất huyền ảo, linh khí dày đặc.
Ta nhắm mắt lại, thần thức vô hạn tràn ra ngoài, lan tràn từng tấc trên mặt đất.
Ta không thể đi sai bất cứ bước nào.
Nhất định, ta phải trở thành người đứng đầu để lấy được bảo vật.
Từ lúc bước vào vùng đất này, ta đã có cảm giác như mình đã từng tới nơi đây.
Ta đẩy cỏ cây ra, cẩn thận quan sát bùn đất, quả nhiên tìm thấy hai con Ngân Bối, là loài cá chỉ ở Lý Ngư Châu mới có.
Ta trông thấy rất nhiều đệ tử quỳ chân ở bên ngoài, không hề che giấu sự rung động với cơ hội lịch luyện trong di chỉ, nhưng bọn họ tự biết khả năng có hạn, chẳng thà ngồi bên ngoài nơi này, tận dụng linh khí để tu luyện còn hơn.
Ta nhanh chóng lướt qua bọn họ, tiếng lẩm bẩm lọt vào tai ta: “Đều là người giống như chúng ta, có tư cách gì để tranh giành…”
Ta xoay người lại, kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng cũng để lại một khe nứt trước mặt bọn họ, cảm giác như kiếm phong kia sắp rơi xuống đầu bọn họ, nhưng bọn họ lại không kịp ngăn cản, chỉ tái mặt nhìn ta.
Ta kiêu ngạo lên tiếng: “Ta và các ngươi không giống nhau, ví dụ như, khe nứt này…”
Mấy đệ tử kia ngây người nhìn dấu vết kiếm phong của ta lưu lại, đây là trình độ mà bọn họ có cố gắng cả đời cũng không làm được.
Một lúc sau, bọn họ mới lên tiếng: “Kiếm thật thật mạnh, không giống như trong lời đồn.”
Ánh mắt bọn họ mang theo sự ngưỡng mộ và sùng bái.
Ta nhanh chóng đi về phía trước, bỏ lại những tiếng thán phục kia ở đằng sau, cẩn thận né qua những đệ tử tranh chấp nhau vì ân oán bên ngoài.
Ta bắt lấy từng cơ hội, cố gắng đi tới đích.
Ta biết, ở nơi sâu nhất trong di chỉ sẽ có thứ mà ta và toàn bộ Lý Ngư Châu đều cần.
Sau khi trải nghiệm rắn độc tấn công, huyễn thuật, và bị đệ tử các môn phái đối địch gây khó dễ, cuối cùng ta cũng đi tới nơi sâu nhất, là cung điện phủ sương mù dưới lòng đất.
Ta cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Khi đi sâu vào trong, quả nhiên ta nghe được tiếng nói chuyện, trong địa cung lạnh lẽo, sương mù dần dần tản ra.
Đều là những khuôn mặt quen thuộc, phần lớn là những người nổi danh trong thế hệ trẻ ở tu chân giới, nhưng bọn họ đều đang bị trói chặt, mặt lộ vẻ đau đớn.
Bọn họ bị vây trong sông ngầm, ở dưới sông, không biết có thứ gì đó đang phun trào.
Hạ Từ Thanh cũng ở trong đám người, áo trắng bồng bềnh trong nước, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Trên đất bằng đã bị sương đen che phủ, hình như ta đã từng gặp sương đen này ở đâu rồi.
“Rất lâu chưa thấy nhiều tu sĩ tinh thuần như vậy rồi.” Giọng điệu vô cùng tham lam và buồn nôn.
Lại là ma tộc?
Không biết bọn họ đi vào đây kiểu gì?
Côn Luân Hư và Tiên Minh bao vây tầng tầng lớp lớp như vậy mà cũng không cản nổi bọn họ sao?
Mặt nước có thứ gì đó rất kỳ quái, có đệ tử đau đớn kêu thành tiếng, có người hốt hoảng lấy vòng ngọc ra, mạnh mẽ bóp nát.
Tiếng vòng vỡ vang lên, nhưng tình huống truyền tống ra ngoài lại không xuất hiện như trong tưởng tượng.
Trong lúc mọi người bối rối, Hạ Từ Thanh lên tiếng: “Chọn ta đi.”
Sương đen xung quanh hơi ngừng lại.
Hạ Từ Thanh đứng lên, không biết chất lỏng màu đen trong sông ngầm là gì, bọn họ không thể sử dụng linh khí, cũng không thể bước đi.
Nhưng Hạ Từ Thanh chỉ ngẩng đầu, hờ hững nói: “Khí tức của ngươi không ổn, bên ngoài được bảo vệ rất chặt chẽ, chắc hẳn ngươi mượn cơ thể của đệ tử dự thi để đi vào. Thời gian có hạn, ngươi vốn không thể giết nhiều người như vậy, chỉ có thể chọn người để giết. Vậy thì ngươi chọn ta đi, ta là đệ tử của Côn Luân Hư, con trai của tông chủ, là Bạch Lăng Công Tử có danh tiếng rất lớn. Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng có thể đạt được kết quả nhiễu loạn lòng người mà ngươi muốn.”
Hạ Từ Thanh ho khan hai tiếng, nước đen kia như một con rắn, siết quanh cổ hắn.
Hắn giễu cợt: “Đương nhiên, biết đâu mục tiêu ban đầu của ngươi lại chính là ta cũng không biết chừng.”
Người trong sương đen cười hai tiếng, giống như thỏa mãn về sự thức thời của Hạ Từ Thanh, nhưng gã lại sinh nghi ngờ: “Ngươi chủ động hiến thân như vậy, là có điều gì gian trá sao?”
Hạ Từ Thanh cười một tiếng, bàn tay tái nhợt giơ lên, gắng sức kéo tấm lụa trắng che mắt xuống, đáng lẽ đó là một đôi mắt rất đẹp, nhưng lúc này nó lại không có lòng đen: “Ta là người bị dính huyết chú, vì muốn sống nên đã bức độc đến mắt, mù mắt đã lâu, thời gian sống cũng chẳng còn nhiều, phế vật như ta đã sớm nên chết đi. Bây giờ, chết đi như thế này ta cũng thấy thỏa mãn.”