• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta ở Lý Ngư Châu sống một khoảng thời gian yên bình, không có tranh đấu, còn học các nữ tử trong châu cách vớt ngọc trai dưới Linh Hải.

Người ta phái đi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tạ Như Tịch và Vãn Nhĩ Nhĩ.

Trong chuyện này, chúng ta có lỗi với Vãn Nhĩ Nhĩ.

Ta truyền tin về Phù Lăng Tông, bọn họ cũng chỉ biết được Kiếm Quân giận dữ mang Vãn Nhĩ Nhĩ rời khỏi Lý Ngư Châu, không biết thêm gì nữa.

Dì ngồi trên lầu pha trà, dưới lầu là hoa ta mới trồng.

Vì để chọc cho dì khó chịu, ta toàn chọn loại hoa mẫu thân thích.

Dì nhướn mày, giọng điệu không hài lòng: “Sao lúc trước ngươi không nói cho ta biết Kiếm Quân và Vãn Nhĩ Nhĩ có quan hệ như vậy… Nếu ta biết, ta sẽ làm việc cẩn thận hơn, may mà bên phía Tiên Minh không làm lớn chuyện.”

Ta cố nén nụ cười châm chọc, không thèm ngẩng đầu lên: “Ta tưởng rằng ngươi đã sắp xếp không ít cơ sở ngầm ở Phù Lăng Tông.”

Dì cười nói: “Đúng là như vậy, nhưng ai biết thực hư thế nào? Người của ta còn truyền tin về, nói ngươi yêu Tạ Kiếm Quân đến mức hết thuốc chữa, nhưng ta thấy cũng không phải như thế.”

Ta cụp mắt, coi như đồng ý với lời bà ấy.

Dì giúp ta vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, nhẹ giọng nói: “Lễ cập kê của ngươi đã xong xuôi rồi, mau trở về Phù Lăng Tông đi, tu vi của ngươi vẫn còn kém xa mẫu thân ngươi. Trước khi trở về, thay ta tới Tiên Minh một chuyến, ta vừa nhận được tin Kiếm Quân đã trở về, ngươi tới đó bịt miệng nha đầu Vãn Nhĩ Nhĩ kia lại… Chuyện này không cần ta phải dạy ngươi chứ?”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ta vừa quay về chưa được mấy ngày mà bà ấy đã sợ ta đoạt quyền, vội vã đuổi ta về Phù Lăng Tông.

Người dì này của ta, từ lúc cầm quyền thì bắt đầu chán ghét đứa cháu gái như ta, vô cùng nôn nóng và tham lam.

Dì khẽ cười, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, nhưng lại thoải mái thừa nhận.

Buổi chiều, ta thay quần áo đệ tử Phù Lăng Tông, ngồi thuyền nhỏ rời đi, may là cả đoạn đường sóng yên biển lặng, không trắc trở như lúc đi đến.

Trụ sở của Tiên Minh đặt ở Vương Đô của nhân gian, trong phạm vi quản lý của Tiên Minh, không được dùng thuật pháp, không thể phi hành.

Từ lúc truyền tống vào phạm vi của Tiên Minh, ta chỉ có thể rút kiếm đi bộ.

Ta vô cùng mệt mỏi, duỗi tay lau mồ hôi như một người phàm, mà trên trời, chiếc thuyền Huyền Phượng màu đen nhánh bay qua bay lại, đệ tử Tiên Minh đứng trên đó nhìn rất uy phong.

Ta không còn gì để nói, đợi ta học thành tài ở Phù Lăng Tông, khéo ta phải xin vào Tiên Minh mất thôi.

Vừa đi ta vừa suy nghĩ, không biết nên xin lỗi Vãn Nhĩ Nhĩ ra sao, cũng không biết nên xoa dịu Tạ Như Tịch như thế nào…

Thực ra Vãn Nhĩ Nhĩ chưa từng làm gì ta, chỉ là lúc nào nàng ta cũng mạnh hơn ta một chút.

Kiếp trước là do rất nhiều chuyện khúc mắc, kiếp này lại vì dì ta nên nàng ta suýt nữa mất mạng, ta đến xin lỗi nàng ta cũng là lẽ đương nhiên.

Mà ta cũng nên nói một tiếng cảm ơn với Tạ Như Tịch, dù sao hắn cũng góp sức phá giải vảy dịch ở Lý Ngư Châu.

Vậy mà chúng ta lại dám làm tổn thương người trong lòng hắn, quả thực hơi… đuối lý.Tổng bộ của Tiên Minh nghe nói là di chỉ do một vị thần thời thượng cổ phi thăng để lại, vô cùng huyền diệu.

Bên ngoài đã là hoàng hôn, ta vội vã lấy lệnh thông hành trong Lý Ngư Châu ra, người giữ cửa tuổi tác không lớn, khẽ cười với ta một tiếng.

Ta đang chuẩn bị bước vào trong, bên ngoài lại có tiếng thuyền Huyền Phượng hạ xuống đất, ta vô thức quay đầu lại.

Trong ánh chiều tà, Tạ Như Tịch dẫn đầu bước xuống thuyền, bàn tay trước kia chỉ biết cầm kiếm, nay lại dịu dàng vươn ra, nắm lấy một bàn tay trắng nõn mềm mại.

Bọn họ không nhìn thấy ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ trông hơi yếu ớt, có vẻ phải nắm tay Tạ Như Tịch mới đứng vững được.

Ta thu tầm mắt lại, không hiểu vì sao, ta lại cảm thấy hơi khó xử.

Ai ngờ, người giữ cửa vừa đọc xong giấy thông hành đã lớn tiếng mắng ta: “Vị đạo hữu này, nếu ngươi không vào trong thì cửa sẽ đóng mất! Khởi động lại vô cùng phiền phức!”

Ta vội vàng xin lỗi, quay đầu lại đã thấy Tạ Như Tịch và Vãn Nhĩ Nhĩ đang nhìn ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ vừa nhìn thấy ta thì mặt hơi tái đi, hình như nhớ ra việc gì không tốt.

Cuối cùng, nàng ta vẫn đi về phía ta.

Ta đang định mở miệng, Vãn Nhĩ Nhĩ đã mỉm cười: “Vào trong nói chuyện đi.”

Ta nhìn Tạ Như Tịch, hắn im lặng coi như đồng ý.

Người giữ cửa trả giấy thông hành lại cho ta, ta bèn đi theo bọn họ vào trong, những lời nói ta vừa diễn tập vô số lần trong đầu cũng đành nuốt ngược vào trong.

Trong nháy mắt này, ta cảm giác như ta quay về kiếp trước, ta luôn đi theo sau lưng bọn họ, bóng lưng mà ta theo đuổi từ một, đã biến thành hai…

Trong Tiên Minh như có một mảnh trời riêng, rất nhiều cơ quan, huyền phù ta chưa từng nhìn thấy, nhưng ở trong này lại chỉ là những thứ bình thường.

Ta thấy một chiếc trướng màu vàng treo lơ lửng, đường nét về cửu châu như ẩn như hiện trên đó, thỉnh thoảng có ánh sáng màu đỏ thẫm di chuyển.

Ta đang tò mò suy nghĩ thì giọng nói phía trước truyền đến: “Đây là Trói Ma Đồ, ở đâu xuất hiện dị động thì trên này sẽ có ánh sáng đỏ.”

Tạ Như Tịch liếc nhìn ta.

Ta tự hiểu đây là vấn đề cơ mật, bèn ngượng ngùng thu hồi mắt lại, ta để ý mấy điểm đỏ kia, mặc dù màu không đậm lắm nhưng lại có rất nhiều…

Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng ta bước tới chỗ ở của Vãn Nhĩ Nhĩ.

Nơi này trang trí cũng đơn giản, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Tạ Như Tịch định ở lại, nhưng đột nhiên bị người khác gọi đi, hắn quả là bận rộn.

Vãn Nhĩ Nhĩ mở cửa sổ ra, bên ngoài là một hồ nước, trên song cửa treo một chiếc chuông gió.

Tiếng nói chuyện của nàng ta giống như tiếng chuông gió vậy, nghe rất êm tai.

Ta ngồi xuống, không ngừng suy nghĩ, sau đó nói ra ý kiến của ta: “Ta không biết chuyện ngươi bị giam ở phòng Ngũ Âm, dì ta cũng bị người khác xúi giục nên mới đưa ra hạ sách này, nếu ngươi muốn đền bù thì ta sẽ chuyển lời tới dì ta. Cho dù đầu đuôi là như thế nào thì ta cũng thật lòng xin lỗi ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK