• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta phải tự mình tới lấy phần thưởng của trận đấu.

Tông chủ Côn Luân Hư mở cho ta một cánh cửa, sau khi ta vào trong, trước mặt chỉ có một con đường, ta không thể làm gì khác, đành sải bước đi về phía trước, cuối đường lại là một suối nước.

Trước khi đi vào, ông ấy đã nói với ta, ta chỉ cần đưa tay vào trong suối vớt đồ, có thể vớt được thứ gì thì nhận thứ đó.

Vì vậy ta vô cùng sợ hãi, bởi vì vận may của ta từ nhỏ đến giờ rất kém, phải gọi nhị sư huynh của ta đến vớt may ra mới hên được.

Mặt nước soi chiếu cái bóng của ta, ta đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc mới sống lại, trên trán lại có thêm một dấu ấn màu vàng.

Ta vươn tay vào suốt vớt, ấn vàng giữa trán ta nóng lên, khi thu tay lại thì trên tay có một bức tranh nóng rực.

Trong lòng ta cũng rất nôn nóng, bảo vật của Lý Ngư Châu thất lạc nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày tìm về.

Nhưng khi mở ra, bên trong lại chẳng có chữ nào cả.

Khi ta quay đầu lại, con đường đã thay đổi, ta đi dọc theo con đường ra ngoài.

Đại sư huynh và nhị sư huynh chờ ta ở cửa, thấy ta đi ra, bọn họ cũng thở dài nhẹ nhõm.

Lúc ta trở về, Hạ Từ Thanh vẫn chưa xuất quan, không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn ta.

Trên đường, sắc mặt Ngọc Dĩ chân nhân không hề tốt, Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn đứng bên cạnh ông ta.

Lần này, ông ta không thoải mái như lúc đi, ông ta đen mặt nói: “Ngay cả kiếm cũng cầm không vững, ta đã bảo rồi, ngươi nên sớm đổi vũ khí khác, ngươi lại không chịu, bình thường ta dạy ngươi thế nào?”

Mắng đệ tử khó nghe như vậy ngay trước mặt mọi người, đại sư huynh cũng không nhịn được mà cau mày lại.

Vãn Nhĩ Nhĩ cúi đầu, siết chặt nắm đấm trong tay áo: “Đệ tử xin nghe lời chỉ dạy.”

Ngọc Dĩ chân nhân hừ lạnh một tiếng, sau đó ném cho nàng ta một túi thảo dược, dùng để trị vết thương trên tay.

Vãn Nhĩ Nhĩ giật mình, tay của nàng ta bị ta đánh trúng, để lại vết thương.

Ngọc Dĩ chân nhân lại phát hiện ra điều này, coi như còn có chút lương tâm.

Ta và nhị sư huynh đang đánh bài, đột nhiên phát hiện Ngọc Dĩ chân nhân gầy hơn trước rất nhiều, xem ra nỗi đau vì mất con cũng khá lớn đối với ông ta.

Cuối cùng cũng về tới Phù Lăng Tông, bởi vì chúng ta về sớm nên tin tức vẫn chưa truyền tới tông môn.

Vừa đến nơi, thuyền đã bị vây lại, một đệ tử mặc đồng phục màu xanh vội vàng hỏi: “Chuông ở chủ phong gõ một ngày, chỉ biết tông môn chúng ta đoạt giải nhất, còn chưa biết là ai đâu.”

Có đệ tử cười cười: “Ta đoán là Nhĩ Nhĩ sư muội.”

“Ta lại đoán là đại sư huynh.”

Ngọc Dĩ chân nhân không nghe nổi nữa, thu nhỏ chiếc thuyền cất vào túi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.

Vãn Nhĩ Nhĩ nở nụ cười miễn cưỡng, chậm rãi chạy theo chân ông ta.

Nhị sư huynh Tống Lai đắc ý nhướn mày, ra vẻ cao thâm: “Đáng tiếc, đều không phải.”

Huynh ấy khoác lên vai ta, cười hì hì: “Là Tiểu Triều Châu nhà ta…”

Mọi người quay đầu lại nhìn ta, ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều biểu cảm kỳ quái như vậy.

Có đệ tử lẩm bẩm: “Lúc trước, Triều Châu sư tỷ liều mạng tu luyện như vậy, ta đã biết sớm muộn gì tỷ ấy cũng huy hoàng trở lại.”

Xung quanh yên tĩnh hồi lâu, sau đó có đệ tử tiến lên ôm lấy ta, bọn họ tung ta lên tận trời, ta nhìn thấy hoa trên cây bích đào lại nở ra lần nữa.

Thì ra, lại một năm trôi qua…

Ta và mọi người cùng cười lớn tiếng.

Sau khi sư phụ xuất quan đã vội vàng rời đi, đến lúc từ Tiên Minh trở về, ông ấy mới tới chúc mừng ta một tiếng.

Khi ấy, ta và các sư huynh đang lật Ngọc Long Đồ lên ngắm nghía.

Ta đã gửi thư về Lý Ngư Châu, nhưng chưa được đáp lại.

Chất liệu làm ra Ngọc Long Đồ vô cùng cổ xưa, tản ra cảm giác thượng cổ, nhưng khi mở ra lại chỉ là một tờ giấy trắng, đao chém không đứt, ngâm nước không mục.

Tống Lai trợn tròn mắt hồi lâu, buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống.

Sư phụ vào phòng, thuận miệng nói một câu: “Con thử nhỏ máu lên đó xem.”

Ta ngoan ngoãn làm theo, cứa rách lòng bàn tay phải, máu tươi bị hấp thu nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Sư phụ nhíu mày lại, tiếp tục nói: “Thử dùng thần lực ở ấn ký trên trán xem.”

Nhưng khi thần huyết nhỏ xuống, nó lại không chịu hấp thu, ta thở dài thu hồi giọt thần huyết kia lại.

Sư phụ nghi ngờ: “Không phải chứ?”

Động tác của ta đột nhiên dừng lại, ta chậm rãi nói: “Con biết rồi! Máu của con không được, nhưng con biết máu của một người nhất định có thể!”

Kiếp trước, sau khi ta mất đi vị trí thiếu chủ, cả Ngọc Long tâm quyết cũng bị thu hồi.

Về sau, ta nghe nói nàng ta tu luyện Ngọc Long tâm quyết, chắc hẳn sách ngọc đã mở ra vì nàng ta, như vậy, nàng ta cũng có năng lực mở ra nó.

Tuy bây giờ ta và Vãn Nhĩ Nhĩ coi như chung sống hòa bình, giữ quan hệ như tỷ muội đồng môn, nhưng những bí ẩn trên người nàng ta vẫn khiến ta không hiểu được.

Sư phụ kiên nhẫn nhìn ta, cũng không hỏi thêm nhiều.

Ta chợt phát hiện ra, trên mặt sư phụ có thật nhiều nếp nhăn, Trú Nhan Thuật cũng mất hiệu lực, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.

Ngoại trừ Tống Lai không tim không phổi kia, đại sư huynh cũng đã nhìn ra, huynh ấy tiến lên hỏi: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sư phụ nhìn mái tóc trắng của đại sư huynh, một lúc sau mới thở dài: “Tu chân giới sắp thay đổi rồi, phía đông nam có một môn phái nhỏ chết sạch trong một đêm, tra ra là ma tộc làm, nhưng lại không có động tĩnh gì. Tà ma trong dân gian càng lúc càng nhiều, nhìn số nhiệm vụ của các tông môn ban ra cũng có thể nhận thấy được. Huống chi, kỳ hạn trăm năm sắp đến, người kia… sắp xuất thế…”

Ta kinh ngạc.

Sư phụ kéo đại sư huynh qua: “Nếu ta ngã xuống, con sẽ là người kế nhiệm sư môn, con phải bảo vệ Phù Lăng Sơn cho tốt, biết chưa?”

Đại sư huynh lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt nghiêm trọng, đập đầu mấy cái, sau đó mới nặng nề đáp: “Vâng.”

Ngay cả sư phụ cũng muốn bàn giao chuyện hậu sự, Tống Lai cũng tỉnh lại khỏi cơn ngủ gật, mở tròn mắt, nhìn vô cùng ngu ngốc.

Ta khàn giọng nói: “Là lời đồn đại kia sao? Truyền thuyết trong vòng trăm năm có ma thần giáng thế, tu chân giới không ai có thể ngăn cản? Ma thần sẽ xuất hiện ở nơi nào?”

Sư phụ chậm rãi nói: “Đúng là lời đồn đó, từ xưa tới giờ tiên ma luôn tranh đấu, chúng ta coi bọn họ như tà ác, có khi bọn họ cũng coi chúng ta như vậy. Thế đạo xoay chuyển, hôm qua chúng ta trấn áp bọn họ, bây giờ chúng ta cũng có thể bị bọn họ trấn áp. Ma giới tích tụ oán khí đã lâu, cho nên bị trấn áp dưới lòng đất ngàn năm mà vẫn có thể sinh ra một ma thần…”

Ta chợt ý thức được điều gì đó, vô thức hô lên một cái tên: “Tạ Như Tịch.”

Bọn họ nghe vậy thì ngẩn người, sư phụ nói: “Tạ Như Tịch đúng là con dao sắc bén nhất của Tiên Minh, cũng là con dao tàn nhẫn nhất. Nhưng mà không ai biết…”

Ta cắt ngang lời nói của ông ấy: “Mọi người không nghĩ tới chuyện hắn có thể là ma thần sao? Hắn lợi hại như vậy, ai cũng phải nhường hắn vài phần, nếu hắn nhập ma thì sẽ ra sao?”

Sư phụ bất đắc dĩ nhìn ta: “Cái gọi là ma thần, đầu tiên phải được sinh ra ở ma giới, trong người có huyết mạch ma tộc. Tạ Như Tịch có thể thành tiên, nhưng tuyệt đối sẽ không thành ma. Con đừng suy nghĩ nhiều, lời này mà truyền đi sẽ khiến mọi người tức giận…”

Tống Lai cũng đồng tình nhìn ta, khẽ vỗ lưng ta: “Triều Châu sư muội, ta biết muội luôn si tình với Kiếm Quân, tuy không được đáp lại nhưng cũng không thể vu oan cho hắn như vậy.”

Ta đoán sai, ngượng ngùng giữ im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK