• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã đến đầu xuân, là thời gian tổ chức thi đấu ở Côn Luân Hư.

Cuối cùng, cây bích đào cũng nở hoa, cùng lúc đó, Côn Luân Hư gửi thiếp cho từng môn phái ở tu chân giới, nhưng không phải ai cũng có thể đi.

Tất cả những người được đi đều phải được tuyển chọn, chỉ có những đệ tử có tư chất hơn người trong môn phái mới được tham gia.

Đương nhiên ta và các sư huynh cũng ở trong đó, Vãn Nhĩ Nhĩ đột phá Kim Đan cũng ở đó, đội dự bị cũng là những gương mặt quen thuộc, có cả sư muội Ngọc Như lần trước nói chuyện cùng ta.

Thấy nàng ấy sốt sắng túm chặt lấy góc áo của bản thân, ta cũng vui thay cho nàng ấy.

Trong tông môn truyền ra mấy lời bàn tán về việc ta cũng được tham gia thi đấu, có người cười lạnh nói: “Triều Châu sư tỷ mất hết tu vi như vậy mà cũng được đi cửa sau cơ à?”

Đại sư huynh đi qua, tiện tay làm pháp quyết cấm nói lên người đệ tử nhiều lời kia.

Nhị sư huynh cười híp mắt, khoác tay lên vai đệ tử nhiều lời: “Cùng sư huynh đến sân luyện võ chơi đùa đi.”

Từ đó, không ai dám nói nhiều thêm một câu.

Ngày nào ta cũng tập trung tu luyện, cảm thấy bản thân đã tu luyện đến bình cảnh, chỉ thiếu thời cơ để đột phá.

Bây giờ, tu vi của ta không tính theo phân chia truyền thống của tu chân giới nữa, ngược lại, tu vi của ta được tính theo cảnh giới do Ngọc Long tâm quyết tự phân chia.

Sư phụ bế quan, người dẫn đội là Ngọc Dĩ chân nhân.

Một con thuyền lớn chở bọn ta đi tới Côn Luân Hư, sương mù nhanh chóng vây lấy, Ngọc Dĩ chân nhân là người cầm lái, dù sao đường xá cũng rất xa xôi, vô cùng nguy hiểm.

Ta và nhị sư huynh mang theo bài Diệp Tử, kéo Ngọc Như cùng chơi, các đệ tử khác quá rảnh rỗi, bèn bu xung quanh xem chúng ta chơi.

Mặt Ngọc Dĩ chân nhân vốn đã lạnh lùng, bây giờ mệt mỏi cả ngày cả đêm, nhìn bọn ta nô đùa vui vẻ, trông ông ta càng thêm u oán.

Cho dù Vãn Nhĩ Nhĩ ở bên cạnh ông ta, thay ông ta lau đi tro bụi dính trên la bàn, cũng không thể xua tan sự bất mãn của ông ta.

Ông ta hô lên: “Khinh Chu, bảo các sư đệ, sư muội của ngươi đừng ầm ĩ như vậy nữa, đi ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt Phù Lăng Tông.”

Đại sư huynh đang dựa vào mạn thuyền đọc sách, vẻ mặt dịu dàng, nghe vậy chỉ bình tĩnh lật một trang sách, không hề ngẩng đầu lên: “Bọn họ tuổi trẻ rảnh rỗi, đương nhiên sẽ tìm vài thứ để vui đùa, có gì đáng ngại đâu, chỉ cần Phù Lăng Tông vẫn giành giải nhất là được rồi.”

Ngọc Dĩ chân nhân nghẹn họng.

Sau khi đại sư huynh thoát khỏi trạng thái tẩu hỏa nhập ma, tu vi không những không mất mà còn tiến thêm một bước, trước đó không lâu vừa đột phá Nguyên Anh, là người có tu vi cao nhất trong thế hệ trẻ ở tu chân giới mà ta biết.

Nhị sư huynh cười hì hì bổ sung: “Đúng vậy, sao chân nhân lại so đo với đám trẻ con chúng ta chứ? Cả chuyện lần trước trộm gà của ngươi, ngươi cũng đừng so đo nữa.”

Không nhắc đến việc này còn tốt, nhắc tới thì Ngọc Dĩ chân nhân giận tím mặt, vết sẹo trên mặt cũng run lên, ông ta nghiến răng: “Không phải gà, là Ô Phượng!”

Ông ta lườm chúng ta một cái, chúng ta lại quay đầu đi chỗ khác, chạy tới mạn thuyền ngắm cảnh bên ngoài.

Người ta đồn rằng Côn Luân Hư là nơi bị trời phạt nên quanh năm băng tuyết bao phủ, không có bốn mùa thay đổi như Phù Lăng Sơn, nhưng gió thổi vào mặt chúng ta lại không hề bén nhọn, chắc là đã dùng pháp quyết gì đó.

Cuối cùng, thuyền lớn đậu xuống Côn Luân Hư, bên ngoài đã có không ít tông môn tới, đồng phục của các môn phái tụ tập vào một chỗ, có vài người ngẩng đầu lên nhìn cờ hiệu của chúng ta.

Khi ta xuống thuyền, ta đang vui vẻ định lao về phía trước, lại bị đại sư huynh giữ chặt lấy.

Từ nhỏ ta đã tai thính mắt tinh, có vài người không hề hạ thấp giọng, bọn họ nhìn thấy lá cờ của Phù Lăng Tông thì bàn tán xôn xao.

“Ta nhớ ở môn phái đó có người tên Triều Châu, nghe nói nàng chưa đủ tư cách tham gia, nàng từng bị đệ tử chưa vào môn phái đánh rớt khỏi Đăng vân Đài, sau đó cấu kết với ma giới nên mất hết tu vi…”

“Ai bảo người ta là thiếu chủ vừa cập kê của Lý Ngư châu chứ, nếu ta là nàng, nhất định sẽ xấu hổ đóng cửa trong phòng, không dám ra ngoài.”

“Người có sức cạnh tranh nhất lần này của Phù Lăng Tông là Vãn Nhĩ Nhĩ, người có nốt ruồi chu sa kia, và đại sư huynh dẫn đội của Phù Lăng Tông.”

Lời đàm tiếu lọt vào tai, quả nhiên mặt đại sư huynh tối sầm lại, ta khẽ lắc đầu.

Đây là địa bàn của người khác, chúng ta không nên gây sự trước thì tốt hơn, huống chi mấy lời đồn đại như này không thể ngăn cản, chỉ có cách dùng kiếm đánh cho bọn họ thua tơi tả mới phá giải được.

Một tiếng động vang lên, giống như tiếng ngọc gõ vào băng, ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, giữa sương mù quanh quẩn, có người được các sư đệ hộ tống đi tới, hắn ta càng tuấn tú hơn hồi ở Phù Lăng Sơn.

Bây giờ, hắn ta đã đổi lại bộ đồ đệ tử của Côn Luân Hư, nhìn có vẻ gầy đi, nhưng vẫn đeo dải lụa trắng trên mặt, khí chất hơn người.

Hạ Từ Thanh liếc nhìn mọi người, môi mỏng khẽ mấp máy, phân phó các sư đệ: “Sao lại nhiều tin đồn nhảm như vậy, đi kiểm tra xem là môn phái nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK