Bến thuyền người tới người đi, Lý Ngư Châu có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, ăn mặc cũng không giống nơi khác, trên trán treo viên ngọc hình giọt nước.
Các sạp hàng buôn bán cũng bày ra, bán con trai lớn mới vớt lên từ Linh Hải, vỏ sò lúc mở lúc đóng, lộ ra hạt minh châu bên trong.
Bến đò đông đúc tấp nập, cờ có hình Ngọc Long Đồ Đằng bay phấp phới trong gió, cảnh tượng vui vẻ vô cùng.
Ta không dám nhấc chân, sợ đây chỉ là huyễn cảnh.
Dung cô vươn tay ra đón ta, ta mơ màng đi theo.
Bà lão quanh năm đứng ở bến đò giúp ta tháo dây đỏ đeo rất nhiều năm trên tay ra, cho dù có linh lực bao quanh nhưng nó cũng đã mòn đi nhiều, chiếc dây này cũng là bà lão buộc cho ta vào năm ta rời đi.
Đến Lý Ngư Châu thì phải đổi dây đỏ, không biết là tập tục lưu lại từ bao giờ.
Bà lão lấy một dây mới buộc lên cổ tay ta, ta nhìn chằm chằm vào dây đỏ, trên đó có một củ Bối Mẫu xinh xắn, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bà lão nói: “Bối Mẫu trên dây đỏ năm nay là do nó tự trôi từ biển vào, ta cảm thấy đây là dấu hiệu của phúc lộc trời ban, bây giờ nhìn lại thì quả đúng như vậy.”
Bà lão hành lễ, cúi người xuống, hai tay đan trên trán, là lễ nghi cấp cao của Lý Ngư Châu: “Bởi vì cuối cùng người chúng ta chờ cũng quay về. Hoan nghênh thiếu chủ trở về Lý Ngư Châu.”
Ta vội vàng đỡ lấy tay bà lão, sợ mọi người xung quanh chú ý, dẫn tới ồn ào không cần thiết.
Dù sao ta cũng vừa bị rắn độc tấn công, cả người hơi chật vật, không thích hợp gặp mặt người khác.
Ta hỏi bà lão: “Bà nhận ra ta sao?”
Bà lão ngước đôi mắt đầy nếp nhăn lên: “Từ sau khi thiếu chủ rời Lý Ngư Châu đi học nghệ, ai cũng mong tin từ Phù Lăng Tông, chỉ là Lý Ngư Châu không thường xuyên qua lại với bên ngoài, thông tin đến rất chậm, nhưng ai cũng biết đồng phục màu xanh là của đệ tử Phù Lăng Tông. Huống chi, tuy thiếu chủ đã không giống như hồi còn bé nữa, nhưng đôi mắt của thiếu chủ lại giống hệt châu chủ đời trước.”
Đồng phục đệ tử màu xanh?
Ta nghĩ tới đây, chợt quay đầu lại, quả nhiên tất cả mọi người trên bến đò đều ngừng động tác, hơi cúi người hành lễ với ta, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
Ta nhìn Dung cô, rõ ràng bà ta biết đồng phục đệ tử màu xanh này sẽ khiến mọi người chú ý nên không hề bất ngờ.
Kiếp trước, ta ăn mặc chải chuốt cẩn thận mới ra gặp người dân, từ đầu đến chân vô cùng hoa lệ, xe phượng kéo ta diễu quanh thành một vòng.
Lúc ngồi trên xe, ta chẳng khác gì một linh vật, khi đi qua mọi người, cho dù bọn họ có hành lễ hay không, ta cũng không cách nào đáp lễ, chỉ đờ đẫn ngồi đó như một bức tượng.
Bây giờ, ta mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng lại chân thật hơn kiếp trước rất nhiều.
Ta đứng tại chỗ, đáp lễ lại mọi người, giọng nói nghẹn ngào: “Thiếu chủ Lý Ngư Châu, Triều Châu trở về từ Phù Lăng Tông, không phụ lòng mong đợi của các vị.”
Từ giờ phút này, ta và Lý Ngư Châu cùng sống cùng chết, Lý Ngư Châu sống thì ta sống, Lý Ngư Châu mất thì ta mất.
Thật ra mẫu thân ta cũng là một thiên tài hiếm có, đương nhiên được mọi người công nhận là châu chủ của Lý Ngư Châu, nhưng trên đầu bà ấy còn có một người chị gái, người chị gái này lại vô cùng bình thường, chỉ có thể học được một ít thuật pháp cơ bản.
Nghe nói, khi còn nhỏ, bọn họ phải lựa chọn linh khí, Lý Ngư Châu có nhiều linh khí như vậy mà không linh khí nào vui lòng chọn dì của ta.
Nhưng bây giờ đã qua rất nhiều năm, mẫu thân ta đã mất, ta còn chưa trưởng thành, người dì máu lạnh đầy thủ đoạn của ta đứng ra quản lý Lý Ngư Châu.
Bà ấy là người lạnh lùng nhất mà ta từng gặp, mặt lạnh, trái tim cũng lạnh.
Bởi vì chuyện kiếp trước, ta cũng ôm lòng oán hận bà ấy.
Cung điện của châu chủ được xây ở nơi sâu nhất của Lý Ngư Châu, trước cửa cung điện có một tượng thần cao lớn, trắng muốt, nhưng bức tượng này không phải mẫu thân ta, mà là châu chủ đời đầu tiên, Triều Long.
Vị lão tổ tông này cuối cùng đã phi thăng thành Long Thần, nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu trước đó.
Gần ngàn năm nay tu chân giới không có ai phi thăng, linh khí ngày càng ít ỏi, bây giờ người có khả năng phi thăng nhất chính là Kiếm Quân Tạ Như Tịch.
Ta ngửa đầu đánh giá tượng thần này, nữ tử gương mặt cương nghị, ánh mắt lại dịu dàng, nửa thân người, nửa thân rồng, nhưng không hề đáng sợ chút nào.
Nói cách khác, vị lão tổ tông này có địa vị vô cùng quan trọng ở Lý Ngư Châu, là tín ngưỡng của tất cả mọi người.
Dung cô lên tiếng: “Thiếu chủ, nên tới gặp người đại diện châu chủ rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Dì ta không thích náo nhiệt như mẫu thân, người trong cung điện này cũng không nhiều.
Chính điện cũng không xa, ta và Dung cô được thị nữ dẫn đường, nhanh chóng đi tới.
Thị nữ đẩy cửa ra, trước mặt ta sáng lên, uy áp trong điện truyền ra khiến ta suýt thì không thể đứng thẳng lưng.
Ta đã sớm chuẩn bị, không hề bối rối, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp, chỉ có tóc mai rịn ra một chút mồ hôi.
Dung cô sẽ không cảm nhận được uy áp này, chỉ có mình ta mà thôi.
Trong điện trống trải, không có quá nhiều người, ta nhìn lướt qua, phát hiện người trong tộc và những người có tiếng tăm ở Lý Ngư Châu đều đến đông đủ.
Dì ta ngồi trên chủ vị, mặc đồ màu đen, chải một búi tóc cứng nhắc, giữa lông mày điểm một ít cát màu lam.
Nữ nhân ngồi dưới dì thì khác, làn da trắng như ngọc lộ cả mảng lớn ra ngoài, dáng vẻ uyển chuyển, không biết tên là gì, nhưng trong châu đều gọi bà ta là Cốt phu nhân.