Bây giờ bọn họ càng nghiêm trang hơn, có trật tự hơn.
Ta cũng được phát đồng phục của Tiên Minh, bộ đồ màu đen, bên trên thêu hình Huyền Phượng, uốn lượn từ ống tay áo tới sau lưng.
Vì ta và Vãn Nhĩ Nhĩ là đệ tử đồng môn nên bị phân ở cùng gian phòng, nàng ta vừa nhận được y phục thì đã lấy ra kim khâu, cẩn thận thêu một đóa hoa màu vàng lên ống tay áo.
Ta phát hiện ra, tất cả quần áo nàng ta mặc đều được thêu một đóa hoa màu vàng.
Ta tò mò, khẽ hỏi: “Ngươi thích hoa cúc lắm à?”
Vãn Nhĩ Nhĩ không ngờ ta lại chủ động nói chuyện, hơi sửng sốt một chút rồi đáp: “Đúng vậy, ta rất thích màu vàng, thích ánh sáng rực rỡ. Nơi lúc trước ta ở không có loài hoa này.”
Mặc dù ở trong tông môn, gặp ai Vãn Nhĩ Nhĩ cũng cười, nhưng hình như chưa ai nghe thấy nàng ta nói thích thứ gì đó.
Những đệ tử mới vào Tiên Minh như chúng ta đều sẽ phải rửa mặt thay đồ, sau đó phải đi nghe quy tắc, nhưng không hiểu bên trên nghĩ như nào, trực tiếp tống chúng ta vào nhà lao để nghe răn dạy, chắc là để ra oai phủ đầu.
Lần này, bọn họ chiêu mộ rất nhiều người, vậy mà nơi này vẫn chứa được, chứng tỏ nhà giam của Tiên Minh lớn vô cùng.
Bên cạnh chính là cảnh thẩm vấn yêu ma, vừa đẫm máu vừa đánh vào tâm lý các đệ tử, có đệ tử tái mặt đi nôn.
Ta nhìn thấy nữ phật tử kia không hề kiêng kỵ gì, tay cầm Kim Phật Hoa của Không Minh Tự, hờ hững nhìn xung quanh, ánh mắt nàng ấy nhìn bọn ta và đám yêu ma kia chẳng khác gì nhau.
Có lẽ nàng ấy là nữ phật tử được coi trọng ở Không Minh Tự, chỉ là đến Tiên Minh rồi, tay nàng ấy sẽ phải dính máu tươi.
Phật tử luôn từ bi cũng có thể giết người sao?
Đứng lâu như vậy, bên tai lại toàn là tiếng la khóc thảm thiết của đám yêu ma, ngay cả Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không nhịn được mà tái mặt.
Để chúng ta đợi hồi lâu, tiếng xích sắt bỗng vang lên, có nhiều người xuất hiện ở chỗ sâu nhất của nhà giam, chiếc ủng màu đen đạp lên mặt đất, một người dùng khăn lau máu trên tay, cụp mắt nghe người bên cạnh nói chuyện.
Đã lâu không thấy Tạ Như Tịch, khí chất quanh người hắn càng thêm lạnh lẽo, giống như một thanh kiếm tra vào vỏ.
Có lẽ hắn chính là người dạy bảo chúng ta hôm nay.
Tạ Như Tịch dừng bước, ánh mắt rơi trên người Vãn Nhĩ Nhĩ một lúc, sau đó nhìn sang nơi khác: “Tiên Minh không thu nhận người vô dụng, nếu các ngươi vì danh lợi mà đến thì bây giờ có thể lập tức rời đi. Tiên Minh làm nhiệm vụ, có thương vong là chuyện bình thường.”
Hắn liếc nhìn những người này, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại không có ai rời đi, Tạ Như Tịch khẽ gật đầu: “Sẽ có người sắp xếp công việc cho các ngươi.”Nhiệm vụ của Tiên Minh và nhiệm vụ của Phù Lăng Tông hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ chung một đội, mỗi đội có tám người, có cả nữ phật tử Không Minh Tự ngày hôm qua.
Dẫn đội là một nữ tu có kinh nghiệm.
Thuyền Huyền Phượng dừng ở một tòa thành, còn chưa tới gần ta đã cảm nhận được ma khí ngập trời.
Ta nhíu mày, lùi về sau hai bước, nữ tu dẫn đội hờ hững liếc nhìn ta một cái: “Nếu sợ thì bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.”
Tiếng nàng ta còn chưa dứt, ta đã thuận tay chém chết một con tiểu yêu đang lao tới.
Thái độ ta vô cùng lạnh nhạt, nàng ta cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Trước khi đến ta đã đọc tài liệu, thành trì này vốn rất phồn hoa, nhưng hôm qua có một Đại Quân* của ma tộc chạy khỏi ma xuyên, lẻn tới nơi đây.
(*) Tên một loại quỷ ở ma tộc - tên này chỉ áp dụng trong thế giới của truyện này
Bầu trời u ám, cổng thành đóng chặt, rõ ràng đang ban ngày mà lại không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, có dòng máu đỏ tươi chảy ở dưới chân tòa thành.
Nữ tu dẫn đội bảo chúng ta lùi lại, nàng ta vung đao bổ vào cổng thành.
Cổng thành to lớn bị đẩy ra, lộ ra tình huống bên trong.
Ngay cả ta cũng vô thức quay đầu đi, kiếp trước ta luôn ở Phù Lăng Tông, không thể nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy.
Tiền giấy bay đầy trời, rơi vào trong núi thây biển máu.
Chẳng trách, cả tòa thành không có tiếng động, bởi vì người trong thành đã bị giết sạch.
Ta nắm chặt Ngọc Long kiếm, nơi này vẫn còn yêu khí chưa tản đi, hẳn là Đại Quân của ma tộc vẫn còn ở trong thành.
Ta quay đầu nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta không còn kinh sợ như lần trước nữa, bây giờ nàng ta đứng giữa vũng máu nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Hình như phát hiện ra ánh mắt của ta, nàng ta mới nở nụ cười: “Sư tỷ, sao thế?”
Ta lắc đầu.
Dẫn đội phân phó: “Tản ra kiểm tra, xem trong thành còn ai may mắn sống sót không.”
Chúng ta nghe lời làm theo, bỗng có một người lên tiếng, chỉ về đằng xa: “Hình như có một nữ tử.”
Ta ngẩng đầu lên, quả nhiên có một nữ tử ôm đứa nhỏ hốt hoảng chạy tới bên này, tóc mai tán loạn, không dám quay đầu về phía sau, bị vấp ngã nhiều lần trên đường nhưng lại cố gắng bảo vệ đứa nhỏ trong ngực.
Phía sau có mấy tiểu quỷ đuổi theo trêu đùa nàng ta.
Ta siết chặt kiếm trong tay, người xung quanh liếc nhìn nhau, ai cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Nữ tử duy nhất sống sót trong tòa thành, vô cùng khả nghi.
Dẫn đội nói: “Cứu nàng. Nàng là người phàm.”
Lời này vừa dứt, ta và mấy đệ tử Tiên Minh đạp gió xông lên, đẩy nữ tử này ra phía sau, trực tiếp đánh nhau với đám quỷ.
Không dễ dàng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng giải quyết được bọn chúng.
Khi quay đầu lại, ta thấy nữ tu dẫn đội đang niệm Thanh Tâm Chú cho nữ tử kia nghe.
Người phàm trải qua cảnh tượng như vậy có lẽ sẽ trở nên điên dại, chỉ có thể chạy trốn và bảo vệ đứa nhỏ theo bản năng mà thôi.