• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư của Lý Ngư Châu đã đến, bên cạnh còn có một bình máu nhỏ.

Là máu của Vãn Nhĩ Nhĩ, lần trước dì ta vẫn còn giữ lại một ít, trên thư còn nói rằng bà ấy đang tra xét xuất thân của Vãn Nhĩ Nhĩ và sự đặc biệt trong máu của nàng ta, khi nào có thông tin sẽ gửi ta một phần.

Ta thở dài một hơi, cẩn thận lấy máu trong bình ngọc ra, nhỏ xuống Ngọc Long Đồ, nín thở nhìn máu nàng ta bị hập thu, đúng như ta dự đoán, trên Ngọc Long Đồ hiện ra vài đường nét, nhìn như núi đá, nhưng lại hơi kỳ lạ.

Đại sư huynh và ta tra sách cổ rất lâu mới biết được tên của nó, Quan Sơn.

Nhưng vấn đề là, đây là một ngọn núi biến mất đã lâu!

Ta nhụt chí gục đầu xuống bàn, đại sư huynh vỗ vỗ đầu ta: “Trời không tuyệt đường của con người.”

Ta nghĩ như vậy, cũng được an ủi phần nào.

Ta đi ngang qua Vô Vọng Nhai, thấy kiếm ý dâng trào.

Ta dò xét phía dưới vách núi, quả thật thấy Tạ Như Tịch quay về.

Ta vẫn chưa kịp nói với hắn một tiếng cảm ơn về chuyện lần trước, bèn đạp kiếm ý đi xuống.

Cho dù đang vào xuân nhưng gió dưới vách núi này vẫn lạnh như thế, kiếm ý cũng sắc bén hơn ngày thường rất nhiều.

Chỉ là, ta đã tới nhiều lần, không còn bối rối chân tay nữa, ngược lại thuần thục xử lý những kiếm ý kia, còn có thể đánh ra mấy luồng kiếm phong trêu chọc bọn chúng.

Có vài kiếm ý đã sớm sinh ra linh thức, giọng nói già nua nhưng lại không hề đứng đắn: “Chậc chậc, rất lâu không thấy con nhóc này tới chơi, ngọn núi này chỉ có một mình hắn, thực sự rất đáng thương.”

“Chúng ta không thích nữ tử lần trước, nhìn ngươi vẫn thuận mắt hơn một chút.”

Ta rút Ngọc Long kiếm ra, tạo thành một đường kiếm xinh đẹp, tiếng ồn bên tai mới chấm dứt.

Ta đi tới bên cạnh một đầm sâu, rất ít khi ta tới nơi này, vì đây là chỗ ở của Tạ Như Tịch, trên đầu rất thoáng, có thể ngắm sao trên bầu trời.

Khi ta vừa vào Phù Lăng Tông đã từng lạc vào mộ kiếm, người bên ngoài nói đây là nơi Kiếm Quân ngộ đạo, không thể đi loạn.

Ta lại không biết trời cao đất rộng mà xông vào, suýt nữa bị kiếm ý chém thành thịt nát, cũng may, tàn hồn của mẫu thân đã cứu ta.

Ta rất tò mò về Kiếm Quân, lại chỉ nhìn thấy một thiếu niên gầy gò.

Ta còn chưa cầm chắc kiếm đã bị kiếm ý đánh bay, lúc đó, Tạ Như Tịch tuổi vẫn còn nhỏ, hắn nhìn ta rồi nói: “Ngươi không nên cầm kiếm.”

Chỉ một lần gặp gỡ đã khiến ta không cam lòng…

Rất nhiều năm, ta không tới mộ kiếm bởi vì không muốn nhớ lại ngày hôm đó.

Bây giờ, ta tiến vào nơi đây, tâm cảnh hoàn toàn khác lúc xưa.

Đầm nước sâu màu đen vô cùng lạnh lẽo, ta đi về phía chỗ ở của hắn, đột nhiên, ta nhìn thấy trong đầm nước màu đen có một bóng lưng xuất hiện, tóc dài buông xõa như hòa vào trong nước.

Người tu đạo tai thính mắt tinh, ta có thể thấy rõ nước chảy trên xương quai xanh…

Ta lúng túng quay đầu đi.

Quả là con tạo xoay vần, phong thủy luân chuyển.

Lần trước, Tạ Như Tịch xâm nhập vào hồ tắm của ta, bây giờ ta cũng vô tình nhìn thấy cảnh hắn đi tắm.

Ta định lặng lẽ rời đi, lại thấy kiếm ý bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn, giống như đang nổi điên.

Ta quay đầu lại, quả nhiên Tạ Như Tịch đã chìm xuống đầm sâu, ngâm cả đầu vào trong đó.

Ta cắn răng, hắn định tắm đến chết đuối chắc?

Ta định đi lên phía trước, lại cảm thấy không ổn lắm, làm gì có ai tắm như vậy?Ta chậm rãi đi tới gần hắn, mới phát hiện ra đầm sâu này lạnh vô cùng.

Tạ Như Tịch vẫn đang chìm xuống dưới.

Ta túm lấy mái tóc dài của hắn, ép hắn ngẩng đầu lên, hai mắt hắn nhắm nghiền, môi hắn tái nhợt.

Ta hoảng hốt, xong rồi, Tạ Như Tịch qua đời ở nơi này rồi.

Tay ta buông lỏng, kết quả là hắn vừa chìm xuống, ta lại kéo tóc hắn lên, hình như hắn có cảm giác, khẽ rên lên một tiếng.

Ta sợ tới mức buông lỏng tay lần nữa, hắn lại chìm xuống.

Ta không nhịn được, túm đầu hắn lên, kiểm tra tình huống của hắn.

Hình như Tạ Như Tịch đang ngủ, nhưng thần hồn của hắn có dấu hiệu không ổn định.

Thứ chảy trên xương quai xanh của hắn không chỉ là nước mà còn có cả mồ hôi.

Hắn bị làm sao vậy?

Bị vây trong ác mộng không dậy nổi sao?

Thực ra, ta cũng đã từng như thế, khi ta vừa sống lại, ta luôn mơ tới cảnh Phù Lăng Tông bị diệt môn, Lý Ngư Châu gặp lửa lớn, không cách nào tỉnh dậy nổi.

Ta dùng sức lay hắn, lông mày hắn nhíu chặt lại, hình như đang cố gắng giãy giụa.

Ta thẳng tay tát cho hắn một phát, gương mặt thon gầy của hắn có thêm một dấu tay, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không có động tĩnh gì.

Ta hết cách, bất đắc dĩ kêu lên: “Tạ Như Tịch.”

Hắn hơi run người, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Ta vô thức thả hắn ra, nhưng lần này, hai tay hắn chống lấy thành đá, gắng sức leo lên.

Ta che mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.

Sau đó, Tạ Như Tịch nói: “Xong rồi.”

Ta xoay người, hắn đã khoác áo ngoài, nước vẫn chảy xuống, hắn đưa tay lên gò má, nơi đó đã sưng lên.

Ta lên tiếng: “Ngươi gặp ác mộng…”

Tạ Như Tịch hỏi ta: “Ngươi đánh ta?”

Ta nhíu mày: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Lúc nãy, ngươi gặp ác mộng, tự vung tay đánh chính mình đó.”

Tạ Như Tịch mỉm cười.

Hắn rất ít khi cười, nhưng cười lên lại có cảm giác như mây mờ trăng tỏ.

Tạ Như Tịch đưa mắt nhìn ta, ta nhẹ nhàng nói: “Trước kia ta cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng. Tạ Như Tịch, ngươi mơ thấy gì thế?”

Ta đoán hắn sẽ không nói đáp án cho ta, không ngờ hắn im lặng một hồi, sau đó nói sự thật: “Ta mơ thấy ngươi.”

Ta phì cười: “Mọi người đều nói, mơ ác mộng là mơ thấy thứ mình sợ nhất, không ngờ Tạ Như Tịch danh tiếng lẫy lừng lại mơ thấy ta… Ngươi mơ thấy ta làm gì vậy?”

Trang phục ướt đẫm của hắn ôm lấy những vết sẹo trên người, đều là sẹo khi làm nhiệm vụ để lại, hắn nhẹ giọng đáp: “Mơ thấy ngươi nói, Tạ Như Tịch, người dơ bẩn như ngươi sớm nên chết từ lâu rồi.”

Ta cười, Tạ Như Tịch khó hiểu nhìn ta.

Ta nói: “Sao ngươi lại dơ bẩn? Rõ ràng ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho thiên hạ, lần trước ta ra ngoài làm nhiệm vụ còn nghe thấy người dân trong trấn khen ngươi không ngớt.”

Hắn hỏi ta: “Vậy thứ gì dơ bẩn? Tà ma sao?”

Ta thấy gió hơi lạnh, bèn ôm lấy đầu gối của mình, ngửa đầu nhìn lên trời, sau đó lại lắc đầu nói: “Trước kia, khi còn nhỏ ta đã nghĩ như vậy, ngươi cũng biết đó, cha mẹ ta mất trong tay ma tu, hận là có hận, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đứa nhỏ trong Thiên Diệp Trấn rồi, mặc dù là bán ma nhưng hắn rất tốt.”

Tạ Như Tịch im lặng hồi lâu, ta vội vàng nói thêm: “Không phải ta xúi ngươi nhập ma đâu đấy!”

“Ta biết.” Tạ Như Tịch kéo tay ta, ta quay đầu lại, lông mi của hắn rất dài, hắn thay ta lau đi nước bẩn vừa dính trên cổ tay.

Có lẽ vừa tỉnh dậy khỏi ác mộng, Tạ Như Tịch không lạnh lùng như ngày thường nữa mà vô cùng dịu dàng.

Tóm lại, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là hắn đừng nhập ma!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK