Cố Tuyết Y muốn tránh thoát khỏi anh, nhưng cô biết, cô giãy dụa cũng chẳng thoát nổi. LQĐÔN
“Em chọc giận tôi thì không có kết quả tốt, trừ khi em muốn tận mắt chứng kiến người bên cạnh em mất đi tất cả vì em.”
“Đây là anh đang cảnh cáo à?” Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y hiện lên vẻ đùa cợt trêu chọc, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh như ngọc lưu ly, yên lặng nhìn anh.
Cổ của cô cũng đã bắt đầu mỏi nhừ!
“Đúng vậy!”
Bách Lý Hàn Tôn thả cằm cô ra, lùi về sau một bước, ánh mắt kiêu căng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Anh chẳng kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần anh đạt được thứ anh muốn thì đều sử dụng tất!
Cố Tuyết Y im lặng nhìn bóng lưng anh, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới mềm nhũn ngồi xuống đất.
Trong mắt thất thần, nhìn vách tường màu trắng tinh khiết, phảng phất như xuyên qua vách tường nhìn ra được chỗ xa rất xa….
Bách Lý Hàn Tôn vừa ra khỏi phòng, quản gia Phó đã đứng đợi ở cửa ra vào.
Vừa thấy Bách Lý Hàn Tôn lập tức hơi khom lưng mở cửa kính cho anh.
Bách Lý Hàn Tôn một thân hàng hiệu thoải mái, nhìn không chớp mắt về phía trước, đường cong cằm kiêu căng như quý tộc châu Âu lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Quản gia Phó đi theo sát phía sau, giọng không lớn không nhỏ kính cẩn nói, “Vừa rồi thiếu gia Lăng gọi điện thoại cho thiếu chủ, thiếu chủ cần gọi lại cho cậu ấy không?”
Bước chân Bách Lý Hàn Tôn không tự chủ chậm lại, con mắt hơi liếc nhìn quản gia Phó, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ phức tạp, giọng trầm thấp nói, “Không phải Hi Dạ muốn kết hôn à? Hơn nữa đối tượng kết hôn là Tiêu Nhã Mạn, bọn họ cử hành hôn lễ ngày nào ông biết không?”
Lăng Hi Dạ là bạn của anh ở bên Pháp, sau khi về nước tất cả mọi người đều bận rộn sự nghiệp của mình, tương đối ít liên lạc!
“Ba hôm nữa là ngày thiếu gia Lăng kết hôn, cần tôi sắp xếp cho ngài không?” Quản gia Phó vô cùng kính cẩn khom người hỏi Bách Lý Hàn Tôn.
“Được, sắp xếp giúp tôi đi!” Đôi mắt màu mực đen như rừng rậm đêm tối chợt lóe lên, sau đó quay đầu lại bước chân bắt đầu nhanh hơn.
“Vâng!” Quản gia Phó đi theo sát.
***************************
Cố Tuyết Y ngóng nhìn khoảng không bên ngoài đêm tối, những vì sao sáng lấp lánh.
Trên đùi truyền tới từng cơn tê dại, thì ra cô bất tri bất giác ngồi trên đất được mấy tiếng rồi.
Tầm mắt rời vào đồ ăn đã lạnh trên bàn!
Dạ dày không ngừng truyền tin đói bụng lên não cô, nhưng một chút dục vọng muốn ăn cũng không có.
Bàn tay chống lên đất đứng dậy, ngồi vào ghế sofa.
Khoảng 5 phút sau, chân cẳng hết tê rần, cô bưng đồ ăn trút xuống rãnh, đồ ăn và canh đều đổ hết!
Bật đèn, ngọn đèn vàng hơi chướng mắt, mu bàn tay che lại, chờ thích ứng mới thả ra.
Đi vào phòng khách, cảm thấy cả người mệt mỏi nằm vật xuống sofa.
Tất cả linh cảm và tâm tư bị mất hết, xem ra hôm nay cô không cách nào gõ bản thảo nên đành nghỉ!
Mệt mỏi quá!
Bây giờ cô không biết là người mệt hay tinh thần mệt nữa, tóm lại là cô rất đỗi mệt mỏi, rất muốn ngủ, cũng muốn thiếp đi trong cơn mộng mị!
Làm người thật sự quá mệt mỏi!
Mỗi ngày vì cuộc sống mà sống, muốn sống bình thản cũng không thể nào làm được!
Chậm rãi mở mắt ra, lông mi dày rậm run nhè nhẹ!
Màn cửa sổ tung bay, cánh hoa đào dưới lầu bay vào trong phòng khách nhà cô, chậm rãi đáp xuống người cô, tựa như bây giờ cô chính là công chúa Bạch Tuyết đang ngủ say giấc, mỹ lệ như vậy, tinh khiết như vậy, yên tĩnh như vậy, như vậy………..
*************************
Sắc trời chuyển đổi, Cố Tuyết Y bị tiếng đập cửa đánh thức, mông lung mở đôi mắt màu hổ phách ra.
Ngọn đèn màu vàng nhạt vẫn sáng.
Tắt đèn, Cố Tuyết Y đi ra mở cửa
Vừa mở cửa thì thấy một cô gái ngũ quan xinh xắn nghiêng người dựa vào trước cửa, một thân quần áo hơi bó, quầng thâm dưới mắt rõ ràng cho thấy ngủ không đủ giấc, người này chính là Quan Hàn Di.
“Chỗ cậu có đồ ăn không? Mì ăn liền của tớ vừa hết.”
“Có ăn, vào đi!” Đôi mắt Cố Tuyết Y hờ hững chứa ý cười nhàn nhạt, lùi ra sau một bước để Quan Hàn Di đi vào.
“Tối hôm qua tớ thức cả đêm không ngủ để viết đại kết cục cho tiểu thuyết.” Quan Hàn Di đi vào phòng khách đặt mông ngồi xuống sofa.
Vẻ mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y treo nụ cười yếu ớt, nói, “Chỗ tớ chỉ có mì ăn liền, tớ pha cho cậu nhé!”
Viết tiểu thuyết là cực khổ nhất, mỗi ngày vì mấy ngàn chữ mà ngây ngốc ngồi trước máy vi tính, thời gian lâu không thể rời đi, chuyện thức đêm lại càng thường xuyên xảy ra. Như thời gian trước, cô vì viết nhiều tiểu thuyết hơn, ngày nào cũng thức đến 4,5 giờ sáng mới đi ngủ, ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy.
Cô cũng không dám để Giang Hiểu Cầm biết cô thức đêm viết tiểu thuyết, nếu không Giang Hiểu Cầm nhất định sẽ vô cùng đau lòng cho cô, chỉ sợ ngay cả máy tính cũng bị tịch thu mất.
“Ừ, cám ơn cậu!” Quan Hàn Di tựa người trên sofa, đôi mắt nhắm lại, trên mặt tái nhợt tiều tụy.
Năm phút đồng hồ sau, Cố Tuyết Y đổ nước sôi vào trong tô sứ trắng, dùng nắp đậy lên, hai tay cẩn thận bưng tới đặt trên bàn trà thủy tinh.
Nhìn Quan Hàn Di đã ngủ say, Cố Tuyết Y thở một hơi dài, đi vào phòng cầm tấm chăn mỏng đắp lên người Quan Hàn Di.
Xác định cô không bị nhiễm lạnh, Cố Tuyết Y mới trở về phòng bắt đầu viết tiểu thuyết.
Cố Tuyết Y đi ra thư phòng đã là 12 giờ trưa, viết xong một chương tiểu thuyết hai ngàn chữ.
Chỉ thấy Quan Hàn Di ngồi trong phòng khách một tay bưng tô, một tay cầm đũa, vừa xem TV vừa ăn mì ăn liền.
“Cậu viết xong rồi à?” Quan Hàn Di nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu hỏi cô.
“Ừ!” Cố Tuyết Y lướt qua bên người Quan Hàn Di, đi vào phòng bếp.
Năm phút sau, bưng một tô mì đã pha và một đôi đũa, ngồi xuống bên cạnh Quan Hàn Di.
Quan Hàn Di liếc nhìn Cố Tuyết Y rồi lại nhìn chằm chằm TV đôi môi hơi mím chặt, ngũ quan diễm lệ có phần không được tự nhiên, nói: “Tớ thấy tin tức giải trí trên TV nói Nhã Mạn kết hôn, hơn nữa là với Lăng Hi Dạ tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, chuyện này có thật không?”
Hết chương 17