Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô thật sâu, nắm chặt tay cô, lạnh lùng nhìn Mộ Tâm Nghiên, “Quản gia Phó, còn không làm theo lời thiếu phu nhân đi.” Trong giọng nói không cho phép quản gia Phó từ chối, chỉ có thể thi hành mệnh lệnh. LQĐ
“Thiếu phu nhân?” Mộ Tâm Nghiên kinh hoảng giật mình nhìn Cố Tuyết Y, sau đó cô ta rất đau khổ nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Anh Bách Lý, em mới là cô dâu của anh, bác gái bác ấy sẽ không thừa nhận người phụ nữ lai lịch không rõ.”
“Lai lịch không rõ?” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười châm chọc, cô nhìn qua Bách Lý Hàn Tôn, mà trên thực tế ánh mắt cô rơi vào trên người quản gia Phó sau lưng Bách Lý Hàn Tôn, “Tôi thật sự rất muốn biết tôi lai lịch không rõ thế nào, tôi một không trộm hai không cướp, sao tôi lại trở thành không rõ lai lịch? Hay là nói….” Cô lạnh lùng nhìn về phía Mộ Tâm Nghiên, “Ngoài thân phận cao quý của cô thì đều thuộc lai lịch không rõ?” Đoạn cô rất vô tội nhìn Mộ Tâm Nghiên, “Làm sao bây giờ? Bách Lý Hàn Tôn lại yêu tôi, làm sao đây? Muốn tôi tặng cho cô à? Nhưng….” Đôi mắt cô lộ ra thần sắc vô cùng buồn rầu, “Cho dù tôi tặng cho cô, anh ấy cũng sẽ không yêu cô, làm thế nào mới tốt đây? Chẳng lẽ cô muốn ép buộc mẹ Bách Lý Hàn Tôn cưới cô sao?”
Tình địch đến thăm cô mà không phát huy chút năng lực, vậy thì sao để người ở nước Pháp xa xôi kia biết được chứ! Hơn nữa cô cũng muốn để người ở đây biết rõ, Cố Tuyết Y cô không phải dễ bắt nạt đâu.
Đồng tử Mộ Tâm Nghiên co rút, cô ta không ngờ Cố Tuyết Y thoạt nhìn rất bình thường lại nói ra mấy lời quả quyết như vậy, rất nhanh cô ta lại tỏ vẻ chán ghét, cũng chỉ có người bình thường thấp hèn mới nói mấy lời không biết liêm sỉ như vậy.
Mặc kệ Cố Tuyết Y nói thế nào, cô ta vẫn là thiếu phu nhân do gia tộc Bách Lý chọn, Cố Tuyết Y nhiều lắm chỉ là món đồ chơi của anh Bách Lý, còn phu nhân căn bản sẽ không để người có thân phận như Cố Tuyết Y làm thiếu phu nhân của gia tộc Bách Lý, muốn bước chân vào gia tộc Bách Lý thì chính là đang nằm mơ.
Tay Bách Lý Hàn Tôn dần xiết chặt, anh nhìn cô, đáy mắt dịu dàng khiến người ta sa vào trong, anh thấy Cố Tuyết Y quan tâm anh như vậy, trong lòng anh cuộn trào làn sóng vui sướng.
Bây giờ anh lại hiểu cô thêm vài phần.
Thì ra cô có thể dịu dàng, có thể bình tĩnh, có thể mạnh mẽ dũng cảm, nhưng anh thích cô mạnh mẽ cường thế, như vậy thoạt nhìn trông cô rất có sức sống.
Nhan Mộng Lam trông thấy Mộ Tâm Nghiên kinh ngạc, khẽ nở nụ cười, đây chính là Tuyết Y, nếu bày toàn bộ thực lực ra chỉ sợ Mộ Tâm Nghiên ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có.
Nhớ ngày xưa Tuyết Y nghịch ngợm thông minh như vậy, bây giờ chỉ là thu liễm sự sắc sảo lại thôi.
Tiêu Nhã Mạn kinh ngạc, cô vẫn cho rằng Cố Tuyết Y lạnh nhạt như thần tiên, không nghĩ tới Tuyết Y cũng có một mặt ‘Kích động’ như vậy.
Vẻ mặt Dương Kỳ Dục ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục, khóe miệng cười thản nhiên, cuối cùng đàn em cũng phá vỡ mặt nạ bình tĩnh rồi!
Đôi mắt Lăng Hi Dạ dần biến thành thâm sâu nhìn Cố Tuyết Y, lông mày nhíu lại, rốt cuộc Cố Tuyết Y không giả bộ nữa! Anh ta nhìn Mộ Tâm Nghiên, khóe miệng âm trầm phức tạp.
Trương Dịch Dương khoan thai đến chậm thật vất vả đẩy đám người giang ra, anh ta chăm chú nhìn Cố Tuyết Y, đồng tử không che giấu được vẻ hưng phấn.
Cố Tuyết Y liếc xéo Mộ Tâm Nghiên, cười giễu cợt, “Trong lòng cô suy nghĩ gì, sao lại không nói ra? Còn nhịn nữa sẽ hỏng mất.” Tình tiết trong tiểu thuyết có nói, bầy giờ tình địch nghĩ tới nhất định chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nội dung máu chó trong kịch hôm nay lại xảy ra trên người cô.
Xem ra tương lai còn một đống chuyện phiền toái chờ đón cô.
Mộ Tâm Nghiên lập tức hoảng sợ, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lựng, quả thực như gan heo bán trong chợ.
Vương Tiểu Vi thấy Mộ Tâm Nghiên như thế, không nhịn được cười khẽ, sắc mặt quản gia Phó bên cạnh cô cứng lại, sau đó có chút không vui, đôi mắt nhìn Cố Tuyết Y, đáy mặt đầy vẻ phức tạp.
“Tiểu thư Mộ, tôi đưa ngài về nghỉ ngơi trước!” Ông bước lên trước một bước, cung kính nói với Mộ Tâm Nghiên. Bây giờ tiểu thư Mộ ở lại cũng chỉ rước lấy nhục, với năng lực của tiểu thư, tiểu thư Mộ vốn không phải là đối thủ của tiểu thư Cố.
Mộ Tâm Nghiên trừng mắt nhìn quản gia Phó, như đang nói…. Sao cô ta có thể đi, anh Bách Lý của cô ta bị người phụ nữ khác đoạt mất rồi!
Quản gia Phó lại bước lên một bước, không biết nói gì bên tai Mộ Tâm Nghiên, Mộ Tâm Nghiên liếc nhìn Cố Tuyết Y rồi tức giận rời đi.
“Chuyện vui mà kết thúc nhanh như vậy à?” Trương Dịch Dương nhìn bóng lưng Mộ Tâm Nghiên, thất vọng nói.
Giọng anh ta vừa vặn để tất cả mọi người trong bữa tiệc nghe rõ.
Nhan Mộng Lam giật mình, không nhịn được liếc anh ta một cái.
Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng tựa như không nghe thấy lời Trương Dịch Dương nói, anh quý phái nhìn tất cả khách khứa, “Từ hôm nay trở đi Cố Tuyết Y chính là vợ chưa cưới của tôi, nếu ai đắc tội với cô ấy, như vậy chính là đối đầu với gia tộc Bách Lý tôi. Làm chủ đương gia gia tộc Bách Lý chính là Bách Lý Hàn Tôn tôi.” Gián tiếp nói rõ Mộ Tâm Nghiên không quan trọng, và không có bất kỳ ai có thể uy hiếp được anh.
Tiêu Nhã Mạn mỉm cười, vỗ tay, trong mắt đầy cảm động.
Cô không khỏi than nhẹ, cuối cùng Tuyết Y cũng được hạnh phúc! Cô cũng yên tâm rồi!
Mấy khách khác đều vỗ tay theo cô.
Từng tiếng vô tay vang dội từng đợt đại biểu cho từng tiếng chúc phúc.
Cố Tuyết Y thản nhiên cười nhìn anh, Bách Lý Hàn Tôn dịu dàng nhìn lại cô, trong lòng vui sướng tựa như từng cơn sóng điên cuồng đánh vào bờ, giờ phút này anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế này.
Họ tựa như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, tìm được hạnh phúc.
Nhưng thường lệ, người càng hạnh phúc thì lại càng đau khổ, họ cũng không ngoại lệ.
Ngày hôm sau, phóng viên của tất cả tạp chí lớn phơi bày thân thế của Cố Tuyết Y, thì ra chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị, kết quả hơn mười năm trước biến mất, bây giờ lại trở thành vợ chưa cưới của gia tộc Bách Lý, còn nói cô là người phụ nữ ham hư vinh, vì tiền tài mà không tiếc ở cùng một chỗ với thiếu chủ Bách Lý.
Dưới lầu chật ních phóng viên truyền thông, ánh đèn chớp tắt liên tục, giọng mấy phóng viên truyền thông vang lên không ngừng.
Tiếng ồn khiến Cố Tuyết Y cảm thấy đau đầu, cô không cách nào tĩnh tâm viết tiểu thuyết.
Vương Tiểu Vi mát xa đầu giúp cô, giảm bớt cơn đau.
Trong thư phòng.
Bách Lý Hàn Tôn cầm tờ báo trên bàn lên, hung hăng lạnh lùng ném vào mặt quản gia Phó. Đồng tử đen như đêm tối tràn đầy phẫn nộ, “Không phải đã bảo ông xử lý chuyện từ hôm qua sao? Đây là năng lực của ông à?”
Sắc mặt quản gia Phó sợ hãi, vội cúi đầu xuống nhìn dưới chân, “Thiếu chủ, thật xin lỗi! Hôm qua tôi đã cảnh cáo những người đó phải an phận thủ thường, không nghĩ tới bọn họ lại gây ra chuyện này, thật sự xin lỗi!”
“Lúc trước tôi điều tra Tuyết Y tốn không ít thời gian, chẳng lẽ phóng viên còn lợi hại hơn cả cấp dưới của tôi?” Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn quản gia Phó, giọng lạnh lẽo tựa như ẩn chứa ý tứ khác.
Nhưng khiến trong lòng quản gia Phó run lên, sắc mặt hơi do dự, mặc dù nhanh chóng biến mất nhưng Bách Lý Hàn Tôn lại thấy rất rõ ràng.
“Xem ra là tôi phải thay đổi cấp dưới mới được, năng lực còn không bằng đám phóng viên truyền thông, vậy không bằng tôi mời đám phóng viên đó làm là được rồi!”
Quản gia Phó không khống chế nổi toàn thân run rẩy.
Ông chăm sóc Bách Lý Hàn Tôn lâu như vậy, vốn rất hiểu rõ nhất cử nhất động của Bách Lý Hàn Tôn, nhưng lúc này ông phát hiện ông một chút cũng không đoán được Bách Lý Hàn Tôn muốn làm gì.
Càng muốn nhìn rõ lại càng mơ hồ, tựa như nước rót vào tro bụi, đục ngầu đen ngòm, nhưng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
“Quản gia phó, ông ở bên cạnh tôi bao lâu rồi?”
“Thiếu chủ….” Quản gia Phó kinh hoảng ngước mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới giờ ông có hành vi không lễ phép.
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn không thay đổi, tiếp tục lạnh giọng nói, “Ông nên biết tôi tuyệt đối không tha thứ cho người không trung thành với tôi.”
“Thiếu chủ….” Đáy mắt quản gia Phó nhanh chóng đỏ bừng.
“Ông có thể phải trả giá đắt cho hành vi của ông.”
“Thiếu chủ!” Quản gia Phó đột nhiên quỳ xuống, ông quay mặt về phía Bách Lý Hàn Tôn, cầu xin nói, “Xin thiếu chủ cho tôi một cơ hội nữa, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm!” Ông không nỡ bỏ thiếu chủ, không nỡ bỏ thiếu chủ mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn, không nỡ bỏ….
“Lúc trước tôi đã cho ông cơ hội, nói ông không cần lo những chuyện đó, còn ông lại cố tình không nghe.” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn liếc nhìn bên cạnh, đồng tử thâm trầm lóe lên, hai tay cuộn chặt, gân xanh nổi cuồn cuộn trên mu bàn tay.
“Thiếu chủ….” Giọng trầm thấp đau đớn, nước mắt rơi xuống.
“Hôm nay ông rời khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.”
“Thiếu chủ….” Quản gia Phó nhìn bóng lưng anh khẽ gọi.
Bách Lý Hàn Tôn đi về phía Cố Tuyết Y, anh ngồi xuống cạnh cô, ôm chặt eo cô, sắc mặt lạnh lùng nặng trĩu.
Vương Tiểu Vi giật mình, hoang mang nhìn quản gia Phó quỳ trước cửa thư phòng.
Lúc này quản gia Phó vô cùng nhếch nhác, so với ngày thường quả là một trời một vực.
Vương Tiểu Vi liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn trên sofa, mím môi do dự, rốt cuộc cô có nên nói giúp quản gia Phó hay không đây.
Cố Tuyết Y thấy anh khác thường, đôi mắt trong suốt dần tĩnh lặng lại, cằm lạnh lùng căng cứng, lúc ngẩng đầu nhìn anh đôi mắt đã trong suốt.
“Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Cằm anh căng cứng, không muốn lên tiếng, nhưng khi anh nhìn cô thì đôi mắt dịu dàng hẳn.
Quản gia Phó bước nặng nề đi tới, tựa như chân ông bị cột một tảng đá nặng ngàn vạn cân, ông đi tới trước mặt Bách Lý Hàn Tôn, quỳ xuống.
“Thiếu chủ, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội nữa, sau này tôi……..”
“Tiểu Vi, cô xem rồi dọn dẹp đồ đạc cho quản gia Phó rời đi đi.” Bách Lý Hàn Tôn bỗng đứng dậy, anh không quên kéo cả Cố Tuyết Y theo.
“Dạ!”
Bách Lý Hàn Tôn còn chưa bước được mấy bước, Cố Tuyết Y kéo anh dừng lại, hơi ngửa đầu nhìn anh, “Quản gia Phó, tôi muốn nghe xem rốt cuộc quản gia Phó đã làm gì, anh cũng ngồi xuống đi!”
“Anh…..”
“Xin anh!” Cố Tuyết Y lắc lắc cánh tay anh, tư thế như đang làm nũng với anh.
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh như băng, ngực phập phồng không ngừng, trên thực tế trong lòng anh đang giãy dụa.
Sau một lúc lâu, anh không nói không rằng, Cố Tuyết Y kéo anh ngồi trở lại trên sofa.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Anh ấy bảo ông rời đi, quản gia Phó, ông nói thử xem.” Đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như biển rộng.
“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi, tôi không nên thầm dung túng bọn họ nói năng lỗ mãng với tiểu thư Cố, xin lỗi, chuyện trên báo chí là do tôi cố ý tiết lộ cho tòa soạn báo biết, còn hôm qua báo chí đưa tin, vốn tôi có thể ngăn cản nhưng tôi đã không làm vậy, thật xin lỗi, xin lỗi tiểu thư Cố….”
Sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lùng nhìn quản gia Phó, giọng lạnh như băng hỏi, “Tại sao ông phải làm vậy? Tôi và ông không thù không oán.”
Hôm nay cô đau đầu không phải vì đám phóng viên truyền thông dưới lầu nói chuyện ầm ĩ, mà vì bây giờ tin tức vừa phát ra, chuyện phía sau cũng sẽ theo mà đến.
Từ khoảnh khắc cô đón nhận Bách Lý Hàn Tôn, cô đã nghĩ sẽ không sống bình yên được, nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Hết chương 22
Danh Sách Chương: